Cô đón lấy quần áo, tùy ý nhìn qua, nhìn thấy kích thước khổng lồ và chiều rộng vai này rõ ràng là đồ nam!

“Đừng nhìn nữa, đây là quần áo của anh, em mặc tạm đi.

Đường Hoan sợ thú tính của người đàn ông này bộc phát, liền nhanh chóng chạy về phòng thay quần áo.

Nhưng, khi cô vừa thay quần áo xong thì phát hiện Đoạn Kim Thần đã mở cửa và bước vào.

Trong lòng cô có một linh cảm mạnh mẽ, cô nam quả nữ, cô muốn nhân lúc bầu không khí chưa trở nên gượng gạo mà nhanh chóng chuồn đi.

Ngay khi cô vừa quay người liền nghe thấy tiếng chốt cửa, cô lập tức cảnh giác nhìn người đàn ông ở trước mặt, vô thức lùi lại vài bước: “Anh, anh đóng cửa làm gì?”

“Phòng của anh, anh muốn đóng thì đóng.

” Đoạn Kin Thần cười tinh nghịch, từng bước tiến lại gần Đường Hoan.

Cùng với sự tiến gần của Đoạn Kim Thần, Đường Hoan lại càng lùi về sau, bỗng nhiên chân cô vấp phải chân ghế, cơ thể nhanh chóng đổ về phía sau.

Trong lòng cô nhất thời hoảng loạn, khi cô đã sẵn sàng chấp nhận cơn đau tiếp đất thì đột nhiên eo bị thắt lại và cả người cảm nhận được một thân nhiệt kỳ lạ.

Cô trừng mắt và nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của Đoạn Kim Thần, khiến cả người cô run lên.

Cô mở miệng ra, vừa định lên tiếng thì lập tức bị Đoạn Kim Thần hôn lên môi.

Nhân lúc miệng cô vẫn chưa khép lại, anh nhanh chóng tiến vào bên trong, càn quét và chiếm đoạt lấy hương vị thuộc về cô.

Sau đó một bàn tay to ấm áp vuốt ve vòng eo thon thả của cô, thậm chí còn xốc chiếc áo ngực dưới chiếc áo khoác của cô lên.

Trong lòng cô chợt cảm thấy căng thẳng, cô nắm chặt lấy bàn tay đang sờ soạng khắp người cô, Đường Hoan thoát khỏi đôi môi của anh ta rồi hét lên: “Đoạn Kim Thần, anh bị điên à?”

Nghe thấy tiếng trách móc này, Đoạn Kim Thần cười khẩy, anh bóp chặt cằm cô và ánh mắt mang một tia chế nhạo: “Có cần anh nhắc lại một lần nữa về thân phận hiện tại của em không?”

Nhìn vẻ mặt chế giễu của anh ta, Đường Hoan nhếch môi, ánh mắt quật cường nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của anh: “Chúng ta hoàn toàn không có giấy chứng nhận kết hôn!”

Sắc mặt Đoạn Kim Thần trầm xuống, anh cúi đầu và áp lại gần khuôn mặt bướng bỉnh của cô.

Cô nghiêng đầu sang một bên không thèm nhìn anh ta, nhưng vẫn bị anh ta dùng lực kéo lại: “Xem ra em vẫn chưa hiểu rõ tình hình, anh nói rồi, em đã đồng ý với anh thì không có cơ hội để nuốt lời.

Cô lạnh lùng nhìn vào đôi mắt đe dọa của anh ta, mặc dù cô không biết giữa Đoạn Lâm Phong và Đoạn Kim Thần rốt cuộc có ân oán gì, nhưng cho dù bản thân cô cũng hận Đoàn Lâm Phong, cô cũng không thể rơi vào sự dịu dàng của Đoạn Kim Thần một lần nữa, suy cho cùng người nhà họ Đoạn không phải là người mà một người có thân phận như cô có thể chọc vào.

“Cho dù tôi phải trả giá bằng mọi thứ tôi có, tôi cũng không muốn dây dưa với người nhà họ Đoạn.

” Cô rất kiên quyết.

Ngay sau đó Đoạn Kim Thần liền buông cằm cô ra rồi trực tiếp ném cô lên giường, sau đó anh đè lên người cô.

“Em nghe đây, anh biết em vẫn chưa quên được cậu ta, cái gọi là thù hận, chẳng qua là vì đến cuối cùng em đã thua chị gái mình, cho nên không cam tâm mà thôi!”

Bị đâm vào chỗ đau, Đường Hoan đột nhiên trở nên tức giận, đôi mắt đỏ hoe, cô hét vào mặt anh: “Đoạn Kim Thần, anh đừng nói linh tinh!”

Đường Hoan trở nên giận dữ, cô cố gắng vặn người, nếu như không phải anh đè cô chặt như vậy, cô đã ngồi dậy khâu miệng người đàn ông này lại rồi!

Cảm nhận được sự giãy dụa không chịu an phận của người phụ nữ bên dưới, Đoạn Kim Thần vẫn không hề có ý định buông tay, thay vào đó anh đưa tay nhẹ nhàng nhấc cằm cô lên.

“Nói cho anh biết, có phải trong lòng em vẫn còn có cậu ta?”

Đoạn Kim Thần đột nhiên hỏi cô, ánh mắt không hề lộ ra một sự mỉa mai nào, thay vào đó là một sự quan tâm kỳ lạ.

Có vẻ như câu trả lời của cô rất quan trọng.

Nhưng Đường Hoan không hề có hứng thú với câu hỏi của Đoạn Kim Thần, cô cười khẩy một tiếng và không trả lời.

Ngón tay hơi lạnh lại véo mạnh một lần nữa, Đường Hoan đau đớn cau mày, sau đó lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần: “Nói đi, có phải em còn yêu cậu ta không? Trả lời anh đi!”

Đoạn Kim Thần mất kiên nhẫn, anh nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô quay về trước mặt anh, anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt phát ra lửa giận ngút trời.

Sự im lặng của cô khiến anh một lần nữa mở miệng: “Nếu như em còn không trả lời, anh không bảo đảm tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”

Đường Hoan nhìn vẻ tức giận của người đàn ông, cô hiểu rõ chuyện gì có thể xảy ra tiếp theo.

Cô nhẫn nhịn và lạnh lùng trả lời: “Không yêu!”

Đoạn Kim Thần cảnh cáo cô: “Đường Hoan em nghe cho rõ đây, từ giờ trở đi, trong mắt em và trong lòng em chỉ có thể có anh!

Cho dù chỉ là diễn kịch, em cũng phải làm nó giống như thật!”

“Đoàng—”

Một âm thanh đạp cửa truyền lại, lúc này Đường Hoan mới phản ứng lại, đợi cô ngồi dậy thì đã không thấy bóng dáng Đoạn Kim Thần đâu rồi.

Sáng hôm sau Đoạn Kim Thần bảo người giúp việc mang đến cho cô một bộ quần áo để thay, cuối cùng cũng thoát khỏi quần áo của anh ta, Đường Hoan cảm thấy dường như mình vừa thoát khỏi một xiềng xích nặng nề.

Cô đến gần gương và nhìn mình trong gương, trong mắt có một chút bồn chồn lo lắng.

“Cô Đường, anh Đoạn đã đợi cô ở phòng ăn rất lâu rồi.

Cô giúp việc nhìn dáng vẻ thẫn thờ của Đường Hoan và ước tính thời gian, sợ Đoạn Kim Thần đợi lâu nên đã không kìm được mà nhắc nhở cô.

Đường Hoan nghe thấy những lời của cô giúp việc liền quay đầu lại lạnh lùng trả lời: “Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ.

Dưới lầu, Đoạn Kim Thần đang ngồi rất thản nhiên, cả người toát ra một khí chất cao quý lạnh lùng, thật ra anh ta có một khuôn mặt anh tuấn có thể khiến người ta nhớ mãi không quên.