“Anh là ai? Anh định làm gì tôi?”

Trong nhà vệ sinh quán bar, Đường Hoan cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt mình.

Người đàn ông xa lạ cười bỉ ổi: “Tôi là người có thể khiến cô sung sướng.”

“Xí! Đồ vô liêm sỉ!” Đường Hoan mắng, trong lòng hơi hối hận.

Bởi vì bạn trai Đoạn Lâm Phong sắp về nước, cô vui vẻ nên kêu bạn thân cùng nhau tới quán bar.

Kết quả là uống đến nửa chừng, bạn thân được bạn trai đón về, cô định đi vệ sinh trước rồi về nhà, không ngờ lúc sắp rời khỏi nhà vệ sinh thì bị người đàn ông xa lạ này chặn đường.

Không cần nghĩ cũng biết người đàn ông này chắc chắn không phải thứ tốt lành.

Đường Hoan hối hận vì tối nay đã tới quán bar.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy cơ thể hơi khác thường, cảm giác khô nóng không nói nên lời bủa vây cô.

Thấy phản ứng của Đường Hoan, người đàn ông xa lạ cười một tiếng: “Lúc này có phải cô cảm thấy khô nóng, hư không lắm không?”

“Anh… anh bỏ thêm thuốc vào rượu của tôi?”

Người đàn ông xa lạ không phủ nhận: “Tôi biết lúc này cô khó chịu lắm.

Không sao, để tôi giúp cô…” Nói rồi, bàn tay hèn hạ của anh ta vươn về phía cô.

“Đừng đụng vào tôi!” Đường Hoan hất tay anh ta ra, cắn mạnh lên lưỡi, cơn đau khiến cô giữ tỉnh táo trong khoảng thời gian ngắn.

“Con đàn bà thối! Mày đừng không biếu điều!” Người đàn ông trầm mặt, vươn tay muốn xé quần áo của Đường Hoan.

Đường Hoan lạnh lùng túm đầu người đàn ông đẩy mạnh lên tường.

Bốp một tiếng, người đàn ông trợn mắt lên, hôn mê bất tỉnh.

Đường Hoan chẳng buồn nhìn hắn ta, cơn nóng trên người sắp làm tan rã lý trí của cô.

Ngay khi sắp mất lý trí, cô thấy anh trai của Đoạn Lâm Phong, Đoạn Kim Thần! Đường Hoan vội kêu cứu: “Anh Đoạn!”

Nghe tiếng kêu, người đàn ông nhìn sang, thấy là Đường Hoan thì cất bước đi về cô.

“Cô uống rượu à?” Đoạn Kim Thần cau mày nhìn cô.

“Em…” Đường Hoan định nói mình bị gài bẫy, nhưng còn chưa nói ra thì chân đã mềm nhũn.

Trước khi cô quỳ xuống, Đoạn Kim Thần đã nâng cô lên bằng một tay.

“Nóng quá…” Đường Hoan túm lấy vạt áo của Đoạn Kim Thần theo phản xạ, đôi mắt mờ mịt nhìn anh.

Đoạn Kim Thần cười lạnh, một tay vòng qua eo cô, tay còn lại nâng cằm cô lên: “Biết ngày mai Đoạn Lâm Phong sẽ kết hôn với chị gái cô nên cô tới quyến rũ tôi hả?”

“Anh nói gì?” Đường Hoan nhìn chằm chằm đôi môi khép mở của Đoạn Kim Thần.

Mặc dù nghe rõ anh vừa nói gì, nhưng đầu óc của cô không kịp phản ứng, cô chỉ biết lúc này mình sắp chết vì nóng rồi, nếu không được giải tỏa thì cô sẽ chết mất.

Đường Hoan ý thức hỗn độn hôn lên môi anh, không hề kết cấu.

Ánh mắt Đoạn Kim Thần lạnh lùng, đang định đẩy cô ra thì bị cô kéo dây thắt lưng.

“Đường Hoan!”

“Ưm… Giúp tôi… giúp tôi với… tôi khó chịu quá…”

Đường Hoan chịu không nổi cơn nóng trong người, bị tra tấn đến mức sắp khóc.

Ánh mắt Đoạn Kim Thần hiện lên một tia ẩn ý, bỗng ôm cô lên đi vào phòng bên cạnh, đóng cửa khóa lại.

Đường Hoan bị anh ném lên giường, đầu óc càng thêm mờ mịt.

Cô mở đôi mắt đầy hơi nước, vô thức kéo quần áo của mình.

Phút chốc, một thân thể cao lớn đè lên người cô… “Van anh… Cho tôi…”

Đoạn Kim Thần bóp cằm Đường Hoan, đôi mắt sâu thẳm: “Đường Hoan, thấy cho rõ, tôi là ai?”

“Anh là… anh Đoạn…”

Đoạn Kim Thần hài lòng nhếch môi, tách chân cô ra, ưỡn eo đâm mạnh một phát…