Đây là lần đầu tiên Bạch Thanh Dung cảm nhận được sự bất đắc dĩ của một người phụ nữ, cô chỉ muốn dựa vào sự cố gắng của mình, hi vọng cuộc sống sau này có thể trôi qua tốt hơn, nhưng lại bất lực như vậy...

Trước mặt dư luận, miệng đời đáng sợ, cho dù Lâm Thành Phong hay Hạ Dũng giúp cô xoa dịu dư luận thì cô cũng không tránh thoát được tội danh trong miệng bọn họ.

Sau khi Lâm Thành Phong rời đi, anh tìm người giúp việc đến chăm sóc cuộc sống thường ngày cho Bạch Thanh Dung, ngoại trừ việc cô có thể xuống lầu ăn cơm thì phạm vi hoạt động lớn nhất của cô cũng chỉ gói gọn ở trong căn biệt thự hơn bốn trăm mét vuông này.

Máy tính trong phòng sách cũng bị Lâm Thành Phong chuyển đi. Trong biệt thự, ngoại trừ giúp đỡ chị giúp việc họ Trịnh quét dọn thì cô cũng chỉ có thể đọc sách.

Từ ngày Lâm Thành Phong rời đi, anh cũng không trở về biệt thự nữa. Cuối cùng, Bạch Thanh Dung không chịu nổi, chuẩn bị đi đến tập đoàn Hạ Thị xem thử tình hình, nhưng vừa đi ra đến cửa lớn đã bị Cường ngăn lại.

“Cô Bạch, chủ tịch Lâm đã dặn dò, cô không thể đi ra ngoài.” Bạch Thanh Dung trợn trừng mắt: “Dựa vào đâu mà cấm tôi?”

“Cô Bạch, đây là ý của chủ tịch Lâm, cô đừng gây khó dễ cho tôi, nếu không tôi đành phải gọi điện báo cáo chủ tịch.”

Nhìn dáng vẻ đó của Cường, Bạch Thanh Dung không nói gì nữa, xoay người trở lại biệt thự. Cô cầm lấy điện thoại trên bàn, ấn gọi cho Lâm Thành Phong.

Bạch Thanh Dung rất mẫn cảm với các con số, cô chỉ nhìn thoáng qua một lần đã nhớ rõ số điện thoại của Lâm Thành Phong.

Sau khi đầu dây bên kia được kết nối, cũng không có ai nói chuyện. Bạch Thanh Dung phá vỡ sự im lặng: “Lâm Thành Phong, anh muốn giam lỏng tôi sao?”

Lúc này Bạch Thanh Dung không vặn hỏi, cũng không nổi loạn, chỉ có chút bất đắc dĩ. Lâm Thành Phong muốn giam lỏng cô thì cô thật sự không có cách nào.

“Có Cường và người giúp việc rồi, em không đói chết được đâu!” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói, trong lòng vui mừng vì người phụ nữ này lại nhớ rõ số điện thoại của anh.

“Lâm Thành Phong, tôi phải đi làm. Tôi cần dựa vào sự cố gắng của mình để tự khẳng định giá trị của bản thân! Em không thể ăn bám mãi được!” Bạch Thanh Dung kiên quyết nói.

“Ha ha! Em muốn đi gặp Hạ Dũng thì có!” Nói xong, Lâm Thành Phong cúp điện thoại. Hóa ra người phụ nữ này gọi điện cho anh vì muốn đi làm. Nghĩ đến việc giữa Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng có lẽ còn xảy ra rất nhiều chuyện, anh lập tức khó chịu.

Sau khi Lâm Thành Phong cúp máy, Bạch Thanh Dung cũng cúp theo, cô nhìn Cường đang lượn lờ bên ngoài, chị Trịnh bận rộn trong phòng bếp.

Bạch Thanh Dung bỗng nhiên lóe lên một ý định, chạy vội lên lầu, đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa phòng, sau đó cô đẩy cửa sổ nhìn ngắm hàng cây xung quanh biệt thự.

“Cũng may chỉ là tầng hai, không tính là quá cao!” Bạch Thanh Dung nhếch miệng cười, xoay người tìm ga giường, dùng kéo cắt thành mấy khúc, sau đó buộc chặt lại với nhau.

Buộc một đầu trên cây cột đầu giường, Bạch Thanh Dung biết đây là gỗ cây lê, tất cả đều được chế tạo bằng gỗ thật nên vô cùng nặng, khối lượng chưa đến một trăm cân thì không có vấn đề gì.

Bạch Thanh Dung buộc xong vải, cô bắt đầu cẩn thận cầm vải, đạp vào thân cây, chậm rãi leo xuống dưới. Rất nhanh, cô đã thành công chạm đất. Ngôi biệt thự này cũng không được tính là quá kín, bởi vì phía sau còn có một vườn hoa nhỏ.

Chạy khỏi vườn hoa này thì coi như ra được ngoài rồi. Bạch Thanh Dung chạy rất chậm, trên đường đi không cẩn thận làm rụng rất nhiều bông hoa. Sau khi cô chạy ra đường, cô bắt đầu chạy ngược về cửa lớn của biệt thự. Ở trong biệt thự không bắt được xe, chỉ có đi đến cổng chính mới thỉnh thoảng bắt được một chiếc taxi.

Khi đến cổng chính, Bạch Thanh Dung cảm thấy chân mình sắp gãy rồi, không ngừng thở hổn hển. Cô không kịp nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian gọi một chiếc xe.

“Bác tài, đi đến đường Chương Nguy.” Sau khi lên xe, Bạch Thanh Dung không kịp hít thở, nói với tài xế: “Cảm ơn!” Tài xế taxi khó hiểu nhìn Bạch Thanh Dung, khẽ nói đùa: “Cô gái, cô trốn cha mẹ đi gặp người yêu sao?”

Bạch Thanh Dung chỉ mỉm cười, không nói lời nào. Hai tay cô nắm chặt túi xách, tấm thẻ bên trong đó chính là tất cả những gì cô tích cóp được.

Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, Bạch Thanh Dung không thể không dự tính cho bản thân mình. Chờ đến khi cô hủy được hợp đồng với Lâm Thành Phong, cô sẽ trở lại thành phố Y, cô và mẹ sẽ ở thành phố Y sống một cuộc sống thoải mái, rời xa thành phố X.

Tấm thẻ bên trong chiếc túi này là tất cả những gì Bạch Thanh Dung tích cóp được. Ba tỷ rưỡi lần trước đã bị cô tiêu hết hai tỷ tám, cô chỉ còn lại bảy trăm triệu mà thôi, cộng thêm ba trăm năm mươi triệu tiền thưởng vì lấy được thiết kế chủ đạo của tập đoàn Hạ Thị nữa.

Tổng cộng là một tỷ không trăm năm mươi triệu, có lẽ cũng đủ để cô đặt cọc một căn nhà hai phòng nhỏ ở thành phố Y rồi. Rất nhanh, Bạch Thanh Dung đã tới nhà Phạm Lan Lan, cô nhanh chóng xuống xe, bước lên lầu.

Sau khi chuông cửa vang lên vài tiếng, Phạm Lan Lan mặc một bộ áo ngủ màu đen, lười biếng mở cửa ra: “Thanh Dung, vào đi.”

Sau khi Bạch Thanh Dung vào nhà, Phạm Lan Lan rót cho cô một cốc nước, sau đó cầm lược chải đầu, vừa chải vừa nhìn Bạch Thanh Dung.

Bạch Thanh Dung uống một cốc nước: “Chị Lâm, chuyện mấy ngày nay chị đều biết cả rồi! Em muốn...”

Phạm Lan Lan cắt ngang lời Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, đêm hôm đó người mang em đi là chủ tịch tập đoàn Lâm Thị sao? Sau khi em đi lại có một người đàn ông đến tìm em. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Không phải em làm vợ bé cho người ta, khiến gia đình người ta mâu thuẫn nên mới tung tin của em lên mạng đấy chứ?” Phạm Lan Lan thả chiếc lược trong tay ra, chân thành nói: “Đừng trách chị không nhắc nhở em, tuyệt đối đừng làm vợ bé...”

Bạch Thanh Dung phì cười: “Chị Lâm, sao em lại làm thế được?” Nhìn Phạm Lan Lan không tin, Bạch Thanh Dung nghĩ đến việc sau này cô còn có chuyện phải nhờ Phạm Lan Lan...

Cô lập tức kể lại toàn bộ chi tiết việc cô gặp Lâm Thành Phong và Hạ Dũng cho Phạm Lan Lan, bao gồm cả hợp đồng với Lâm Thành Phong.

“Chị Lâm, rất nhiều chuyện em không có cách nào làm khác được, đây chính là do tạo hóa trêu đùa...”

Sau khi Phạm Lan Lan nghe xong, biểu hiện vô cùng kinh ngạc: “Vậy bây giờ em chính là cô Lâm sao? Trời ạ! Vận may của em tốt thật...”

Bạch Thanh Dung bất đắc dĩ lắc đầu: “Chị Lâm, em chỉ là một bình hoa trang trí mà thôi, huống chi em cũng không ham hố cái danh cô Lâm này...”

“Hiện giờ em chỉ là bình hoa trang trí, nhưng em lại có rất nhiều cơ hội tiếp cận Lâm Thành Phong, chỉ cần em có lòng thì nhất định có thể đạt được. Đàn ông mà, ai mà không háo sắc chứ? Trừ khi người đó là thái giám...”

Bạch Thanh Dung không nhìn dáng vẻ si mê của Phạm Lan Lan, cô lấy tấm thẻ ngân hàng có hơn một tỷ ra, giao cho Phạm Lan Lan nói: “Chị Lâm, em lại làm phiền chị rồi!”

Phạm Lan Lan nghi hoặc nhìn Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, em muốn chị giúp gì? Chuyện chị có thể giúp thì chị nhất định sẽ không từ chối đâu!”

Bạch Thanh Dung ngừng một chút nói: “Em muốn mua nhà, nhưng gần đây em không thể ra ngoài, phiền chị có thời gian thì giúp em mua một căn nhà ở thành phố Y...”

Phạm Lan Lan thân thiết nắm tay Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, em định rời khỏi thành phố X, rời khỏi chủ tịch Lâm sao?” Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, mới mấy tháng ngắn ngủi mà xảy ra nhiều chuyện quá.”

Phạm Lan Lan thở dài: “Thanh Dung, đều là phụ nữ, chị hiểu sự lo lắng của em. Tuy em và Lâm Thành Phong đã kết hôn nhưng anh ta giống như mặt trời trên cao, em đừng đến quá gần, cẩn thận làm mình bị thương!”

“Phụ nữ, phải tính toán cho mình nhiều hơn! Chuyện này cứ giao cho chị đi, chị sẽ khiến em hài lòng!” Phạm Lan Lan vỗ ngực đảm bảo, Bạch Thanh Dung vui vẻ cười: “Cũng may còn có chị Lâm, nếu không thì em không biết phải làm gì nữa...”

Phạm Lan Lan cất kĩ thẻ Bạch Thanh Dung đưa, sau đó cô dẫn Bạch Thanh Dung đi ăn đồ Nhật. Trên đường đi, Phạm Lan Lan và Bạch Thanh Dung vừa nói vừa cười, rất nhanh đã tới nhà hàng Phạm Lan Lan chọn. Sau khi hai người ngồi xuống, một đĩa đồ ăn tinh xảo chậm rãi được bê lên.

Đúng là nhà hàng Phạm Lan Lan chọn, đồ ăn thật sự rất ngon. Tâm trạng buồn bực của Bạch Thanh Dung bình tĩnh lại nhờ đồ ăn ngon, vừa ăn vừa vui vẻ nói chuyện cùng Phạm Lan Lan.

Sushi và mì sợi kết hợp với rượu đúng là ngon nhất. Đột nhiên biểu cảm trên mặt Bạch Thanh Dung cứng đờ, một người đàn ông quen thuộc ngồi vào phòng bên cạnh, bởi vì cùng là phòng giống nhau nên ở giữa chỉ cách một bình phong mà thôi.

Bạch Thanh Dung có thể nhìn thấy nửa bên mặt của người đàn ông kia qua khe hở của bình phong, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ gương mặt thẹn thùng.

Mấy ngày không gặp, Hạ Dũng vẫn đẹp trai như vậy, bên người lại thêm một cô bạn gái. Tuy cô ghét người khác lừa dối mình, nhưng Hạ Dũng đã cứu cô rất nhiều lần, hơn nữa bọn họ còn là bạn bè... Chuyện trước đó chẳng qua chỉ là người khác mượn Hạ Dũng để đối phó cô mà thôi.

Ngày đó Hạ Dũng gọi điện cho cô nhiều như vậy, làm bạn bè, quả thật cô nên báo bình an cho anh. Vì vậy, Bạch Thanh Dung đứng dậy đi đến phòng sát vách, lên tiếng chào hỏi.

“Hạ Dũng, ở đây mà cũng gặp được anh!”

Nghe được giọng nói quen thuộc, Hạ Dũng kích động đứng dậy, gương mặt đẹp trai cười rạng rỡ: “Thanh Dung, em khỏe không?”

Bạch Thanh Dung ra hiệu cho Hạ Dũng ngồi xuống: “Em ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, nghe nói nhà hàng này đồ ăn rất ngon nên em và bạn thân cùng đến đây ăn...”

“Ồ, vậy thì cùng ăn đi!” Hạ Dũng cười nói.

Bạch Thanh Dung gật đầu, xoay người bảo Phạm Lan Lan chuyển bàn, cùng ăn với Hạ Dũng. Bọn họ vui vẻ chuyển bàn, không để ý tới bên cạnh Hạ Dũng còn có một cô gái đang không vui nhìn Bạch Thanh Dung.

Sau khi ngồi xuống, Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng giới thiệu người đi cùng cho đối phương, sau đó bốn người bắt đầu ăn. Người phụ nữ bên cạnh Hạ Dũng luôn nũng nịu đòi Hạ Dũng gắp đồ trong suốt cả bữa ăn.

Người không biết chuyện đều cho rằng bọn họ là một cặp, Hạ Dũng ngại Bạch Thanh Dung nên cũng không muốn cáu giận, liên tục từ chối yêu cầu của Dương Nhạc Nhạc.

Bạch Thanh Dung và Phạm Lan Lan tự mình ăn sushi, vừa giúp nhau gắp những đồ ở quá xa tầm với, vừa nhìn hai người ngồi cạnh. Sắc mặt Hạ Dũng dần dần trở nên khó coi.

“Anh Hạ Dũng, rượu ở đây rất ngon, em rót một chút cho anh nếm thử nhé.” Dương Nhạc Nhạc nhanh chóng đưa rượu đến miệng Hạ Dũng. Theo phép lịch sự, Hạ Dũng đưa tay cầm chén rượu trong tay Dương Nhạc Nhạc, uống một hơi cạn sạch.

Hạ Dũng thân mật gắp cho Bạch Thanh Dung một miếng sushi: “Thanh Dung, mấy ngày nay em chịu khổ rồi, ăn nhiều một chút!” Sushi vừa được gắp vào bát của Bạch Thanh Dung lập tức bị Dương Nhạc Nhạc lấy mất, cho vào miệng.

“Nhạc Nhạc, em làm gì vậy?” Hạ Dũng trách móc Dương Nhạc Nhạc, Bạch Thanh Dung chỉ mỉm cười nói: “Cô Dương thích ăn thì để cho cô ấy ăn đi.”

Phạm Lan Lan thấy thế cũng cầm đũa gắp cho Bạch Thanh Dung một miếng: “Thanh Dung, chị biết em thích ăn vị này.” Bạch Thanh Dung cười với Phạm Lan Lan, gắp sushi trong bát lên ăn.

Thấy một bên là Dương Nhạc Nhạc ngang ngược, một bên là Bạch Thanh Dung khéo léo hiểu lòng người, Hạ Dũng thật sự chỉ hận không tìm được lỗ nào để chui vào. Cũng may, Dương Nhạc Nhạc đòi tới nơi này ăn sushi, nếu không anh cũng không gặp được Bạch Thanh Dung.

Ánh mắt Hạ Dũng dịu dàng nhìn Bạch Thanh Dung vừa thưởng thức đồ ăn trong bát, vừa uống rượu. Dương Nhạc Nhạc thấy dáng vẻ ngây người của Hạ Dũng, trong lòng vô cùng khó chịu.

Cô cầm lấy đũa, tự mình cuốn một cái sushi cực lớn với ba miếng cá cho Hạ Dũng: “Anh Hạ Dũng, em tự cuốn sushi cho anh đó, nào, qua đây, em đút cho anh ăn.”

Dương Nhạc Nhạc đưa miếng sushi về phía miệng Hạ Dũng, Hạ Dũng theo bản năng né đi. Sushi rơi trên quần áo Hạ Dũng, cả bộ âu phục của anh đều là sushi và mù tạt.

“Nhược Ngược, em đừng làm loạn nữa được không?” Hạ Dũng mắng một câu, Dương Nhạc Nhạc vội vàng cầm khăn tay lau vết bẩn trên áo Hạ Dũng, ấm ức nói: “Anh Hạ Dũng, không phải em cố ý đâu, em xin lỗi.”

Bạch Thanh Dung đưa cho Hạ Dũng một tờ giấy: “Cô Dương chỉ là vô tình mà thôi, Hạ Dũng, anh đừng để bụng.” Hạ Dũng nhận tờ giấy Bạch Thanh Dung đưa, dịu dàng cười nói: “Cảm ơn, Thanh Dung!”

Trong mắt Dương Nhạc Nhạc, Bạch Thanh Dung làm như vậy là cố ý khiêu khích. Rõ ràng là cáo già lại thích giả vờ lương thiện, đội lốt bạn bè tốt... Lúc này, Dương Nhạc Nhạc mới phát hiện ra Bạch Thanh Dung chính là người phụ nữ trong bài báo mấy ngày trước.

“Ồ, không phải là nhân viên quèn không biết xấu hổ muốn leo lên giường của anh Hạ Dũng để được thăng chức sao?”

“Dương Nhạc Nhạc!” Hạ Dũng tức giận hoàn toàn. Dương Nhạc Nhạc bị Hạ Dũng quát như vậy, cô không tin vào tai mình, cô ấm ức đến phát khóc, nói với Hạ Dũng: “Sao vậy? Em nói sai gì sao? Rõ ràng báo đã viết như vậy, anh cần gì phải bảo vệ cô ta chứ?”

“Thanh Dung, Nhạc Nhạc không hiểu chuyện, em đừng để trong lòng.” Hạ Dũng áy náy nói với Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng lắc đầu: “Em không để bụng đâu.”

Dương Nhạc Nhạc không nhìn nổi dáng vẻ bình tĩnh giả làm người tốt của Bạch Thanh Dung, cô tức giận cầm chén rượu trước mặt dội thẳng vào mặt Bạch Thanh Dung: “Giả bộ thục nữ gì chứ? Hồ ly tinh như thế này tôi gặp nhiều rồi!”

Bạch Thanh Dung đột nhiên bị dội thẳng một chén rượu vào mặt, cả căn phòng bỗng chốc trở nên im lặng. Tất cả mọi người đều không ngờ Dương Nhạc Nhạc lại làm ra hành động thiếu giáo dục như vậy...