Bước vào đại sảnh, Doãn Lạc Lạc đặt túi sách lên bàn làm việc, hiện tại hắn không có trong phòng, nhưng là cảm giác như lúc này bọn họ rất khó để nhìn nhau, cô thở dài bước vào nhà vệ sinh, vặn vòi nước lên rửa mặt, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương cô có chút giật mình, chỉ mới tối qua thôi mà giờ bộ dáng của mình đã đáng sợ như thế này rồi sao?
" Ai Ya. Không ngờ thư ký Doãn lại ở đây. Cô nhìn lại thân phận mình đi xem lợi hại chỗ nào, còn tỏ ra bản thân thông minh. Chẳng phải Tổng giám đốc chơi chán cô nên bị đá rồi chứ" một cô gái mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ đứng cạnh bồn rửa mặt, ngón tay thon dài đem bộ phấn trang điểm tỉ mỉ bôi chúng lên mặt, ánh mắt xinh đẹp quyến rũ nhìn cô đánh giá một lượt, cô gái trước mặt cũng coi là không tệ đi dù sao Tiêu Nhất Hàn chơi chán cũng sẽ bỏ cô. Có gì hay ho chứ. Vu Thanh Thanh nhếch môi cười châm chọc.
" Dù sao cũng không liên quan đến cô" Doãn Lạc Lạc không so đo với cô ta, trực tiếp bước ngang qua người bỏ đi, không thèm nhìn cô ta thêm một lần nào.
" Đứng lại, cô dám nói chuyện như vậy với tôi, lại còn dám quyến rũ tổng giám đốc, đồ tiện nhân" cô ta quay người lại giật cánh tay cô kéo vào bên trong, trực tiếp xô đẩy Doãn Lạc Lạc té xuống nền.
" Vậy cô tự mình đến gặp hắn ta đi, nếu có bản lĩnh" Doãn Lạc Lạc nở nụ cười tươi tắn nhìn cô ta đang tức giận, nộ khí dâng cao ngùn ngụt, không ngờ tên kia vậy mà được nhiều người để tâm tới, không tiếc danh phận để đoạt được.
" Cô... Doãn Lạc Lạc, tôi nói cho cô hay, cả đời này cũng đừng mơ được tổng giám đốc để ý, bởi vì..."
" Vu Thanh Thanh, cô ở đây dám đánh người, mau về phòng làm việc, quản lý đang tìm cô đấy" một cô gái khác đến nhìn thấy cảnh tượng liền cố ý nhắc nhở Vu Thanh Thanh, sau đó cô ta trừng mắt nhìn cô gằn giọng " đợi sau này tôi sẽ tính sổ với cô" sau đó liền rời đi cùng cô gái kia.
Doãn Lạc Lạc nhìn bọn họ rời đi có chút khó hiểu, lúc nãy cô ta định nói gì đó nhưng cô lại không thể nghe thêm vế sau, thôi kệ đi, chuyện cũng không liên quan đến mình, cô đứng dậy sửa soạn lại trang phục sau đó bước vào phòng làm việc.
" Doãn Lạc Lạc, cô vừa mới đi đâu" nhận thấy giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cô giật bắn người lùi lại phía sau nửa bước, hắn trở lại lúc nào.
" Tôi đi vệ sinh, có gì sao Tiêu tổng tài" giọng nói cô bình tĩnh, như không phải vấn đề gì quan trọng gì khiến Tiêu Nhất Hàn thầm cười lạnh, nhanh chân bước đến gần cô ép chặt cô vào cánh cửa bao vây trong lồng ngực, ánh mắt tà mị hơi mờ mịt như phủ một lớp sương mỏng manh, cô nghiêng mặt sang một bên né tránh, hắn lại định làm gì cô, sỉ nhục hay đánh giá con người cô.
" Tôi đang nghĩ xem, chừng nào cô mới chịu ký đơn ly hôn" lời nói nhẹ như gió không có nửa điểm ôn nhu, bàn tay to lớn bóp chặt khuôn mặt cô buộc phải đối diện với gương mặt sắc bén của hắn, bốn mắt nhìn nhau, khiến cảm xúc hai người giống như một loại cảm giác không tên đang len lỏi, từ từ xâm chiếm mọi giác quan.
" Anh nói cái gì?" cô ngạc nhiên mở to đôi mắt nhìn hắn, sao lại đề nghị ly hôn, cô đã làm đúng trách nhiệm, chẳng phải lại hù cô nữa chứ? Nếu hắn ly hôn với cô vậy còn gia đình cô, cả công ty cô nữa phải tính sao đây.
" Cô nghe không hiểu tiếng người" Tiêu Nhất Hàn nheo mắt nhìn cô giống như nhìn một kẻ thấp hèn đang có mưu đồ tiếp cận hắn, cẩn thận nhắc nhở." Tôi sẽ không ký" Doãn Lạc Lạc từ chối, nhanh chóng tìm cách thoát khỏi người hắn, nhất cử nhất động đều bị hắn nhìn thấu, mau chóng đem cô bắt lại, lời nói rít mạnh qua kẽ răng.
" Tiện nhân, hay cô muốn lên giường với tôi, hay còn có ý đồ nào khác, nói" Hắn tức giận toàn thân lộ ra hỏa khí, đem cô bóp chặt lại khiến cô nhăn mặt đau đớn " Đau, buông ra" cô rên nhẹ một tiếng ngón tay cấu vào cánh tay hắn một vết cào nho nhỏ.
" Tôi không có ý đồ gì hết, anh nhất định phải tin tôi.. Tôi"
" Câm lại" hắn gầm nhẹ, đem cô dựa sát vào ngực hắn, nụ hôn rơi trên cánh môi đỏ mọng cuồng nhiệt xen lẫn thô bạo, cô bất chợt giãy dụa, phản ứng thêm mãnh liệt hơn, hắn không thích cô tại sao lại hôn cô, rốt cục hắn muốn làm cái gì?
" Tổng tài, tôi vào được không" là giọng quản lý bộ phận thiết kế, cô ấy vào chắc để nộp bản thảo. Doãn Lạc Lạc đỏ mặt nhanh chóng đẩy hắn ra nhưng liền bị Tiêu Nhất Hàn áp chặt lại, nhếch miệng nhìn cô.
" Nếu cô muốn cô ta nhìn thấy" vẫn tiếp tục hôn cô, không để mặc ngoài kia vẫn vang lên tiếng gõ cửa, Doãn Lạc Lạc cố gắng vùng vẫy, nhưng cánh tay cô bị hắn giữ chặt, ngược lại chân hắn còn chen giữa hai chân cô khiến Doãn Lạc Lạc bất khả kháng cự làm cách gì cũng không thoát ra khỏi.
" Buông...Ngô" nụ hôn ngày càng mạnh bạo hơn, dường như cô có thể cảm nhận được chiếc lưỡi thon dài của hắn đang luồn sâu vào bên trong gặm nhấm, cắn mút, nửa điểm cũng không có dứt, cô khó thở xém chút sặc cũng may hắn vừa kịp thời rời khỏi môi cô, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô, khoảng cách hiện tại của bọn họ rất gần, cô có thể thấy rõ đường nét trên khuôn mặt hắn đẹp tựa như điêu khắc hoàn mĩ, không tì vết nào.
" Cút" nhìn thấy ánh mắt của cô hắn không tự chủ được đem cô ném qua một bên, thân thể cô loạng choạng vài cái xém chút nữa đập xuống nền, may mà cô bám kịp thời vào góc bàn.
" Anh quá đáng" cô tức giận khuôn mặt vì vậy càng trở nên đỏ ửng, hắn bị điên à. Rõ ràng hắn tự hôn cô sao bây giờ lại tức giận, cô mới là người oan ức chứ.
" Từ nay, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, ngày mai cũng không cần đến làm việc nữa, ra ngoài" Tiêu Nhất Hàn quát xong mở cửa phòng rời đi để lại cô nhất thời không biết chuyện gì vừa xảy ra, bất lực thở dài, ngày mai cũng không cần đến làm nữa, cô nên làm gì bây giờ?
Tiêu Nhất Hàn ngồi trên xe nắm chặt vào vô lăng, từng đường gân nổi rõ trên cánh tay, đôi mắt thoáng chốc xẹt qua hình ảnh một người phụ nữ mơ hồ, hắn sao có thể quên mất cô ấy chứ, sao có thể có cảm xúc ít ỏi len vào tim mình như vậy? Cái vẻ mặt tỏ ra đáng thương kia làm hắn thấy buồn nôn, hắn phải ghi nhớ, tất cả những gì hắn làm với cô đều là vì trả thù, đúng vậy, chỉ trả thù.