Trở về phòng.

Trần Thiên lại ngồi trên giường bắt đầu một vòng tu luyện mới, lần này trong tay hắn nhiều hơn một chiếc hộp gỗ. Bên trong đó là một viên đan dược tròn vo, tỏa ra vị dược thảo thơm ngát.

" Tạo hóa vậy mà có tác dụng lên nó."

Hắn lẩm bẩm.

Trong mắt hắn bây giờ, những sợi tạo hóa sinh ra từ hỏa diễm chậm rãi bao bọc lấy viên đan dược mà hắn đang cầm trên tay, thậm chí Trần Thiên còn thấy linh khí của đan dược tỏa ra đang dần bị tạo hóa đồng hóa trở thành một loại đan dược không biết tên.

Nó cứ thế tỏa ra một hương thơm mê người hơn nữa...

Thế là Trần Thiên cũng không do dự gì nuốt viên đan dược đó vào miệng, vừa vào đã tan ra thành vụ khí tràn xuống khoang cổ của hắn, có chút giống cảm giác lâng lâng khi say rượu.

Nhưng Trần Thiên lại biết đây là một hiện tượng bình thường khi bất kỳ tu tiên giả nào sử dụng đan dược phụ trợ cho việc tu luyện.

Theo như hắn biết, nó cũng không khác thì thuốc kích thích là bao, chỉ là ma túy khiến thân thể người suy bại, còn đan dược giúp cho cơ thể đối với linh khí "khát vọng" nâng lên theo từng giai đoạn mà phân từ hạ đến cực phẩm.

Vậy nên ở tu tiên giới này, sử dụng đan dược đúc nên Kim Đan cảnh không thiếu, nhưng cũng có rất nhiều quá độ nuốt đan dược trở thành con nghiện đích thật.

Mà những con nghiện này đa số do sử dụng nhiều đan dược mà hấp thu đan độc dẫn đến căn cơ hủy hết, tiền đồ căn bản không thể nói được.

Dĩ nhiên, Trần Thiên có thể vô lo vì hắn không thể nghiện nổi khi Thanh Đằng Tông quá nghèo để cho hắn ăn gì ngoài Ích cốc đan...hay hiếm hơn một chút là Luyện khí đan, cái loại đan dược mà đám người ở trên làm đường đậu nhai nhai.

" Mười viên linh thạch..."

Trần Thiên tinh tế cảm nhận lấy cơ thể của mình "khát vọng", mà theo đó linh khí bốn phương bắt đầu dũng mãnh chảy vào đan điền của hắn rồi bị khí xoáy hấp thu.

Lúc này cái kia áp súc mười lần khí xoáy bắt đầu cuộn tròn đủ mọi màu sắc linh khí lại, chảy một vòng khắp thân thể Trần Thiên liền trở thành linh lực màu trong suốt.

Mà Trần Thiên từ ban đầu có chút lo sợ ra thì dần dần cũng buông lỏng hấp thu lấy linh khí đang chen chúc vào thân thể của mình.

Tuy nhiên thì hắn ý thức đang được lực lượng tạo hóa uẩn dưỡng vẫn rất cẩn thận mà từng bước chuyển hóa linh khí thành linh lực.

Linh khí có độc! đây là thường thức cơ bản nhất của tu tiên giả, bởi vì khi hấp thu quá nhiều linh khí vượt mức khí xoáy có thể chịu nổi có thể gây ảnh hưởng đến linh lực tinh thuần tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển.

Nó gần giống với ăn đan dược quá nhiều, nhưng vẫn khác vì đám kia quá độ sử dụng khí xoáy "hoan lạc" nên mới linh lực không thuần tiên lộ đoạn mất.

Nhưng rõ ràng là Trần Thiên đang làm rất tốt, hắn đúc căn cơ mà chỉ ở đại tông mới có tu sĩ mới dám làm, cũng sở hữu tạo hóa không ngừng trợ giúp hắn ý thức cùng thể xác nên bây giờ gấp hai, ba lần linh khí chen chúc nữa thì có lẽ hắn vẫn có thể ung dung hấp thu lấy.

Và nhờ vào linh khí đang chen chúc đến, hắn bắt đầu một lần nữa áp súc lấy khí xoáy.

Mãi cho đến lúc cảm giác khát vọng dần lui đi, bên ngoài cửa cũng đã len lỏi những vệt nắng vàng đầu tiên.

"Áp súc năm lần, đạt tiêu chuẩn."

Trần Thiên đứng dậy, gân cốt theo hắn mà oanh minh, tinh thần sáng láng cứ như cả tháng rồi hắn không phải thức ngày đêm tu luyện.

Có thể điều làm hắn bất ngờ là thân thể vậy mà cũng được rèn luyện, theo như võ tu gọi là đồng cốt, lúc trúc cơ hoàn toàn vỡ nát khí xoáy mà đem linh lực trải rộng toàn thân có tăng thêm một chút thành công.

Tất nhiên, so với đại sư tỷ bỏ thời gian ở luyện khí ngưng tụ thành khí hải, và Nhị Sư Huynh một thân Ngân cốt lại không so sánh được bấy nhiêu.

Chỉ là bọn hắn như vậy cũng như cũ đối mặt với nửa phần đến một phần tỷ lệ trúc cơ cũng có thể thấy ranh giới giữa phàm nhân và tiên giả khác ở đâu.

Phàm nhân luyện khí, khí tụ đan điền. Còn tiên giả luyện khí, khí trải khắp thân.

Mà vào lúc này khu nhà yên tĩnh lại xuất hiện một thân ảnh, chưa đến đã thấy hương rượu đã đến mũi Trần Thiên.

Nhưng khi Tứ sư huynh xuất hiện thì lại khó mà nói, trông người này một bộ gọn gàng tóc tai, ánh mắt sáng ngời, khí chất càng sống tửu tiên tiêu sái mà không phải là dân nhậu lôi thôi.

Vậy nên nếu loại trừ đi cái mùi rượu trên người của hắn thì nhan sắc trực tiếp quăng Trần Thiên vài ba con phố.

"Tứ sư huynh."

Trần Thiên bước xuống giường, cung kính nói.

"Được, chúng ta đi thôi, lần này nguyên bộ kiếm kia ta dạy nếu như ngươi có thể lấy một vò rượu, nhớ lén lút một chút, gần đây ta đã có cảm giác là Đại sư tỷ đã phát hiện kho rượu."