“Bố ơi, ông kẹ có thật không?” An ngước đôi mắt trong veo còn chưa nhuốm sự đời nhìn lên, vẻ mặt tràn ngập sự tò mò.
Người đàn ông đang trên đà kể chuyện cho đứa con trai mỗi tối trước khi ngủ, nghe thấy vậy liền đặt quyển truyện cổ Andersen sang một bên, vòng tay vững chãi từ sau ôm lấy cậu bé, nheo mắt. Giọng nói trầm ấm từ trên đầu An truyền xuống:
“Có chứ. Nhưng những đứa trẻ ngoan sẽ không bị ông kẹ nhìn thấy. Nếu như con hư, không chịu nghe lời mẹ, tối tối ông kẹ sẽ đến bắt con.”
An nghe câu này, mặt tỏ vẻ sợ sệt. Nó lắc lắc cái đầu, bàn tay mũm mĩm níu lấy áo bố khẽ giật giật. Dường như bị câu chuyện của phụ huynh tác động, giọng nó lí nhí xen lẫn chút nghèn nghẹt, nghe như một người đang mắc phải sai lầm to lớn chuẩn bị thú tội trước tòa.
“Chết rồi. Vậy là tối nay ông kẹ sẽ đến bắt con.”
Người đàn ông đang ôm lấy An từ phía sau bất giác xoay người nó lại, phát hiện nó cúi gằm mặt, miệng mếu máo, trong đôi mắt to tròn ầng ậng nước như lũ sắp tràn bờ đê. Anh không khỏi phì cười khi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của con mình, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ nghiêm nghị, tò mò hỏi:
“Tại sao ông kẹ lại bắt con?”
“Hôm qua con đã lỡ ăn vụng thịt kho của mẹ.” An vừa nói dứt lời, tay ôm chặt lấy người trước mặt. Nó khóc rất to, tiếng nấc cứ khoảng nửa phút xuất hiện một lần. Nó không muốn xa bố mẹ, xa con mèo Mập hay chơi cùng mỗi khi học về, xa cô giáo và bạn bè dù nhiều khi nó hay mách bố những lần bị phạt vì quên học bài. Nếu ông kẹ tha cho nó lần này, nó hứa sẽ không lén mẹ chơi điện tử, không vì mê Tom & Jerry mà bỏ bê bài vở, không kén ăn rau củ để bị la trong những bữa cơm nữa. Nhưng biết làm sao, tối nay người ta đến bắt nó đi rồi!
Nhìn An nước mắt nước mũi tèm lem, người làm bố cảm thấy có phần xót. Lấy tay quệt hai bên khóe mắt con, anh cúi đầu, khẽ cụng vào trán đứa trẻ thật thà vừa thú nhận lỗi lầm của bản thân, ôn tồn nói:
“Ừm… Bố sẽ xin ông kẹ tha cho con lần này. Nhưng nhớ là từ nay về sau phải ngoan, không được hư như vậy nữa. Chịu không?”
An nghe lời bố, vội vàng gật đầu mấy cái liền. Hai hòn bi ve sũng nước trên mặt lúc này đã khô, vẻ mặt thật sự nghiêm túc. Dường như có chút xấu hổ, nó vớ tay cầm lấy quyển truyện cổ Andersen, bập bẹ từng chữ mở đầu trên bìa sách. Vài phút sau, như sực nhớ ra chuyện gì quan trọng, nó liền quay mặt về phía phụ huynh, miệng nói ba từ “Cảm ơn bố” một cách ríu rít. Đúng rồi, mẹ nó đã từng dạy khi ai làm điều gì đó cho mình, cảm ơn là hai chữ bắt buộc phải có.