Maybach lao vun vút trên đường, tốc độ cực nhanh, bỏ lại một chiếc lại một chiếc xe phía sau.

Ngồi trong xe, vẻ mặt Đường Húc Nghiêu có chút âm trầm, môi mỏng mím chặt, thậm chí tay nắm vô lăng có chút trắng bệch.

Đường Húc Nghiêu, ngươi đến cùng là có chuyện gì xảy ra, làm sao mi không xông lên kéo cô ấy ra khỏi người đàn ông bên cạnh, toàn bộ 100 ngày ngươi đều nghĩ đến cô ấy, sao có thể trơ mắt nhìn cô ấy đi cùng người đàn ông khác!

Mi điên rồi sao?

Thế không giống mi sẽ làm ra chuyện!

Mi ở đây nghĩ cái gì? Mi ở đây làm cái gì? Mi ở đây sợ cái gì chứ?

Sợ?

Chân mày khẽ cau lại .

Không thể nào, chẳng lẽ là mình đang sợ hoặc như lần trước làm tổn thương cô ấy sao?

Buồn bực tới cực điểm.

Đánh tay lái, thay đổi đường đi, tốc độ xe từ từ chậm lại, cuối cùng dừng trước một tiểu khu.

Xa xa nhìn sang, các căn phòng nhỏ sơn màu trắng hết sức đơn giản, bồn hoa phía trước tươi đẹp rực rỡ, bên cạnh là cây cọ thật cao, màu xanh nổi bật, làm cho người ta thư thái cả người.

Trong công viên cách đó không xa, một đám thanh niên tụ tập một chỗ cùng nhau nướng đồ ăn, trận trận tiếng cười theo gió bay tới.

Ở bãi cỏ còn có một đôi tình nhân ngồi trên ghế dài, sóng vai nhìn bầu trời, trên bầu trời một chiếc máy bay màu trắng bạc vun vút lao qua.

Lặng lẽ nhìn trong chốc lát, khóe miệng không nhịn được giơ lên, buồn phiền lúc trước, trở thành hư không.

Cầm điện thoại lên, nhấn một dãy số, gọi, "Thiệu Hành, đổi phòng nhỏ cho mình, tớ cũng muốn ở cùng khu với Hạ Hải Dụ, cách cô ấy càng gần càng tốt."

Khóe miệng Thiệu Hành co giật, “Đó là khu trọ nghèo, trong phòng không có nhà vệ sinh lớn, cậu xác định?"

"Xác định."

Thiệu Hành quả thật muốn điên, "Vậy nhà cậu ở trước kia phải làm sao bây giờ? "

"Cậu muốn làm gì thì làm đi!"

Người ta từ bờ đông chuyển tới miền Tây nước Mĩ, anh muốn ở gần một chút, áp lực rất lớn a!

Hạ Hải Dụ, lần này, anh muốn gần quan được ban lộc!

Chờ coi!