Nước Mĩ, bang California.

Sân bay quốc tế San Francisco.

Tại lối ra VIP, cảnh tượng hành khách vội vội vàng vàng.

Đường Húc Nghiêu đi tới đại sảnh sân bay, mắt lơ đãng đảo quanh, vốn phải có cảm giác dễ chịu nhưng mi tâm của anh hơi nhăn lại.

Bóng dáng anh vừa xuất hiện, một đám quản lý cao cấp mặc âu phục đi giày da ùn ùn kéo tới cửa, đồng thời các ký giả cũng ùa tới, đèn flash chớp giật, một mảnh hỗn loạn.

"Lại tiếp tục!" đến đón anh, Thiệu Hành kêu khổ thấu trời, không phải anh đã phân phó rồi sao, không được chào đón long trọng, trong thời gian ngắn ngủi anh vào nhà vệ sinh, đám người kia liền ào ra!

Đang mải nghĩ, một vị quản lý vồn vã đến trước mặt Đường Húc Nghiêu, cúi người sâu 90 độ chào anh, "Tổng giám đốc, cực khổ cho ngài rồi, mọi người vô cùng quan tâm đến động thái đầu tiên của ngài, buổi họp báo đã được chuẩn bị sẵn sàng . . . ."

Đường Húc Nghiêu không đáp lại, mà tự mình tìm kiếm một bóng dáng trong đám người.

Thiệu Hành chạy tới đúng lúc, không ngừng nháy mắt với vị quản lý nịnh nọt kia, "Mau giải tán cho tôi, ai kêu các người cổ động tuyên dương, công ty còn chưa treo bảng tên đâu!"

Người quản lý đó không cho là đúng, treo bảng tên chỉ là nghi thức, hiện tại tên tuổi của "Khoa học công nghệ Húc Dương" đã vang vọng khắp thung lũng Silicon, những người làm truyền thông ăn không ngồi rồi hết sao, hiện tại dõi mắt ở California này, tên tuổi của tổng giám đốc đại nhân ai không biết ai không hiểu!

Thiệu Hành rất nhức đầu, "Tôi nói cho ông biết, ông ở thung lũng Silicon cũng không ít năm, nhìn xem có Apple, có Huệ Phổ, còn có Intel, IBM. . . . . . Chẳng lẽ ông vẫn không rõ đây là nơi nào, không có thực lực thực sự, chỉ đi lấy lòng mọi người chẳng qua là làm trò cười cho người trong nghề mà thôi!"

Vị quản lý đó hậm hực tức giận mà biến mất.

Rốt cuộc tỉnh táo!

Đường Húc Nghiêu ngước mắt, đáy mắt một mảnh vui vẻ.

Thiệu Hành đấm nhẹ vào ngực anh, "Thế này cậu hài lòng chưa?"

"Miễn miễn cường cường." (miễn cưỡng)

"Cậu đúng là . . ." Thiệu Hành tức giận, thế nhưng loại tức giận này chỉ là giả bộ, vì sau một thời gian, giờ đây anh em gặp lại, hân hoan vui mừng, không lời nào có thể diễn tả được.

Khóe miệng Đường Húc Nghiêu cũng hơi cong lên.

"Nghiêu, sau khi nhận được điện thoại của cậu, mình liền lập tức tới Mỹ, mọi việc của công ty căn bản đã xử lý tốt."

"Vất vả cho cậu."

"Hứ. . . Đi với mình, không phải giả bộ!"

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, ra khỏi đại sảnh sân bay, một chiếc ô tô Maybach màu trắng đã đỗ ở đây từ sớm.

Thiệu Hành ném chìa khóa xe cho Đường Húc Nghiêu, "À, đây là xe mới của cậu, cậu lái thử xem."

Đường Húc Nghiêu từ chối cho ý kiến, nhấn ổ khóa mở cửa chui vào trong xe, suy nghĩ đường đi một chút, hướng mắt sang hỏi Thiệu Hành, "Phòng ốc chuẩn bị xong chưa?"

"Nói nhảm! Chẳng lẽ mình lại để cậu ngủ ngoài đường? Nhà ở 300 m2, hoàn cảnh cực tốt!"

Đường Húc Nghiêu trợn mắt, "Không phải của tớ!"

Hả?

Không phải của cậu thì hỏi của ai?

Thiệu Hành nhất thời chưa phản ứng kịp, trừng mắt nhìn lại, bỗng bừng tỉnh hiểu ra vấn đề, nở nụ cười trêu chọc, "Quan tâm thư ký tiểu Ngư nhi của cậu à? "

"Cậu ghen với cô ấy?"

"Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Thiệu Hành chợt ho khan, xin người, mặc dù cậu là cực phẩm, nhưng tôi không phải là GAY!

Trả thù được một phen giễu cợt mình, tâm tình Đường Húc Nghiêu thật tốt.

Thiệu Hành cố kìm nén, thành thật báo cáo, "Theo phân phó của cậu đều chuẩn bị xong, vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu người đến nữa thôi!"

Miệng Đường Húc Nghiêu khẽ nhếch, đáy mắt lóe ra chờ mong.

Tiểu Ngư nhi, mau tới đây, anh chờ em!