Cùng một ngày ở thành T, thời tiết hơi lạnh, bầu trời mờ mịt.

Hạ Hải Dụ đi từ trong ngân hàng ra, cửa tự động cảm ứng ‘ xoạt’ mở ra, mặt hứng phải một cỗ gió mạnh thổi đến trên mặt, lạnh run.

Thu đến, càng đậm.

“Ừm…….100 tệ trả phí điện nước…….50 tệ trả phí xe buýt……350 tệ trả phí sinh hoạt…….Còn dư lại…..Ừ, vừa đúng đủ tiền chữa trị bệnh cho Hải Tinh!”.

Dự tính chi phí sinh hoạt cho tháng sau, Hạ Hải Dụ tiện tay móc từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ ghi nhớ, phải nghiêm khắc kiểm soát tiêu xài!

Bởi vì, cô lại thất nghiệp.

Đi khỏi tập đoàn Đường Thịnh, cô lại quay trở về những ngày trước, làm việc vặt khắp nơi đồng thời tìm việc làm.

Nhưng mà không có một công ty nào chịu nhận cô, lý do là -- cô đã từng là thư kí của Đường Húc Nghiêu, không dám nhận.

Lấy từ trong ba lô ra một bộ lý lịch hồ sơ, Hạ Hải Dụ không nhịn được phẫn hận, anh quả thật là hại người thật ác!

Đem hồ sơ trong tay mạnh mẽ vo thành một cục, ném vào sọt rác!

Đổi lý lịch tóm tắt, cô không ghi là thư kí cho Đường Thịnh không phải là tốt rồi sao!

Nhưng mà xóa được chữ viết, làm sao mà xóa được trí nhớ trong đầu đây?

Dạo chơi đầu đường, đi qua một gian hàng, trong tủ kính bày nhiều chiếc cốc màu sắc khác nhau, vô ý, bước vào.

“Kính chào quý khách!”.

Tầm mắt lướt qua gian hàng một lượt, thấy một chiếc cốc màu hồng hình con cừu in trên cốc, hai mắt đột nhiên không có điểm dừng.

“Này! Đường Húc Nghiêu! Tại sao anh lại lấy cốc uống nước của tôi hả!? Anh dùng xong tôi lại dùng, nước bọt của anh vẫn còn dính phía trên! Anh cố ý muồn tôi bị bệnh cùng có đúng không!?”.

“Bị bệnh! Bệnh gì ?”.

“Ôi, dà, bệnh hoạn”.

“Đúng thế, tôi chỉ muốn truyền bệnh ADIS lây sang cho cô!”.

Dứt lời, hôn cô không thèm hỏi ý kiến.

Những chuyện ngày xưa xảy ra giống như chuyện tình trên truyền hình, thoáng qua trong đầu.

Giơ tay vuốt ve môi mình, phía trên giống như vẫn còn lưu lại mùi vị của anh.

“Tiểu thư, cô thích cái này hả, đây là mẫu bán chạy nhất năm nay, trong tiệm chỉ còn lại 1 chiếc, cô không cần phải mặc cả, tôi chỉ bán với giá 95% thế nào?”.

“Tiểu thư?!”.

“Tiểu thư?!”.

Hạ Hải Dụ chợt hoàn hồn, lúng túng nói:” Xin lỗi tôi không mua, không cần”.

Chạy trối chết ra khỏi cửa hàng.

Cô không cần phải mua chiếc cốc kia, lúc trước cô cũng có một cái rồi!

Nhưng mà…….chiếc cốc kia đã để lại ở biệt thự Đường gia rồi, cũng đã không còn là đồ vật của cô nữa.

Không phải là không nghĩ đến quay lại lấy về, nhưng mà, cô không muốn quay về chỗ ấy!

Thật may là, cô đã cầm ví tiền đi rồi, trong ví vẫn còn tấm ảnh gia đình bên trong.

Cúi đầu, rút tấm ảnh trong ngăn ra, lẩm bẩm một mình-----

“ba mẹ, vì sao thế, con gái của ba mẹ lại không bình thường thế này, cả ngày hồn bay phách lạc,không có nổi một chút tinh thần, không lẽ con sắp ngã bệnh sao?”.

“Ngay cả công việc của con cũng đã không còn, bị cấp trên trừ một tháng lương!”. Uất ức.

“Cái tên Đường Húc Nghiêu kia, không được tôi cho phép, sao anh cứ nhảy vào trong đầu tôi thế hả, khó ưa đáng chết!”. Tức giận.

Từ ngày 15 đến ngày 30, đã nửa tháng, anh ta đã ra nước ngoài được nửa tháng, cô cũng phiền não nửa tháng!

A a a a a, đáng chết!

Hạ Hải Dụ, mày bị nước đổ vào não rồi, tại sao lại để cho cái loại người như thế làm hao tổn tinh thần, bây giờ nói không chừng anh ta đang ôm người đẹp ở một quốc gia khác tiêu dao tự tại rồi, mày ở đây buồn bực cái nỗi gì!

Quan hệ của mày và anh ta vốn chỉ là một trò chơi, hiện tại trò chơi đã kết thúc, kết thúc!

Mày còn cuộc sống của mày nữa, mày phải sống qua ngày giống như trước mới đúng chứ!

Đúng đúng, khôi phục cuộc sống ngày xưa!

Tay, khẽ nắm thành hình quả đấm!

Hạ Hải Dụ, cố lên!

Tương lai còn rất nhiều điều đang chờ mày phấn đầu, cứ chán chường sống qua ngày thật là phí cuộc sống, mày phải cố gắng lên, fightting!

Hít một hơi thật sâu, Hạ Hải Dụ tổng kết lại:” Tốt lắm, hôm nay là cuối tháng, ngày mai sẽ bắt đầu, tất cả đều mới, ừ, cố gắng lên!”.

Người tính không bằng trời tính, Hạ Hải Dụ hoàn toàn quên mất, tháng mười thực tế có 31 ngày, kế hoạch không thể thay đổi nhanh chóng như thế!