"Làm sao có thể?" Vũ Vi dừng lại động tác vùng vẫy vẻ mặt không tin nhìn Trình Vĩ Hào.

Trình Vĩ Hào thở dài một hơi, vốn những thứ này đều là cơ mật của cục cảnh sát không thể tùy tiện nói cho người ngoài, nhưng nhìn thấy Đồng Vũ Vi kích động như vậy, hắn sợ Đồng Vũ Vi sẽ tìm Sở Xa cùng Lục Hàng, vạn nhất gặp phải chuyện gì thì rất phiền toái rồi.

"Chúng tôi đã điều tra cameras ở nhà trọ Đồng Kỳ, nhìn thấy Lục Hàng cùng Sở Xa tiến vào nhà trọ, với lại tôi đã hỏi Sở Xa cùng Lục Hàng, bọn họ thừa nhận ngày Đồng Kỳ chết họ có đi qua nhà Đồng Kỳ, bọn họ nghe nói Đồng Kỳ phẩu thuật tim nên chỉ đến thăm mà thôi, thời điểm bọn họ rời đi Đồng kỳ vẫn chưa chết.Chúng tôi đã tra xét báo cáo thi thể tại bệnh viện,xác định thời gian Đồng Kỳ phát bệnh tim hẳn là xế chiều, mà thời gian Lục Hàng cùng Sở Xa rời nhà trọ là giữa trưa 12 giờ. Có nữa giờ thời gian khác biệt cho nên chúng tôi có thể cực kỳ khẳng định cái chết của bà Đồng Kỳ cùng Sở Xa, Lục Hàng không có liên quan." Tựa hồ sợ Vũ Vi không tin lời của hắn, dừng một chút, hắn lại nói, "Cúc áo kia chỉ là trong lúc Sở Xa vô tình rơi xuống nhà cô."

Nghe Trình Vĩ Hào nói, sắc mặt Vũ Vi càng ngày càng trở nên khó coi, cô hơi hơi lắc đầu, "Không có khả năng! Làm sao có thể? Nhất định là các anh điều tra lầm rồi, các anh điều tra lại một lần nữa đi, Sở Xa hận mẹ tôi như thế làm sao cô ta có thể đến thăm viếng mẹ tôi?" Đi hại bà còn có thể lắm!

Trình Vĩ Hào lại một lần nữa nghiêm túc đối với Vũ Vi nói, "Chúng tôi đã điều tra cực kỳ rõ ràng, cái chết của bà Đồng thực sự không liên quan tới Sở Xa cùng Lục Hàng.Với lại chúng tôi đã kết thúc vụ án rồi." Hắn đã nói rất rõ ràng, nếu Đồng Vũ Vi không tin thì hắn cũng không còn biện pháp.

Vũ Vi rũ mắt cũng không nói thêm gì, trong lòng cô có chút không cam lòng,cô không tin cái chết của mẹ cùng Sở Xa và Lục Hàng không có một điểm liên quan. Nhưng công an đều đã kết thúc vụ án, cô nói cái gì nữa cũng vô dụng huống hồ cô không có chứng cứ Sở Xa cùng Lục Hàng hại mẹ cô.

Trác Nhất Phithấy Vũ Vi không còn gạt tay hắn ra nữa hắn biết Vũ Vi đã tỉnh táo lại hắn buông cổ tay Vũ Vi, hướng tới Vĩ Hào cười, "Mình còn có việc hôm nào rảnh sẽ mời cậu ăn cơm." Nói xong, một bàn tay hắn nhẹ ôm lấy bả vai Vũ Vi, "Chúng ta đi thôi."

Trong xe,vẻ mặt Vũ Vi chăm chú nhìn ngoài cửa sổ xe, trong đầu vẫn đang suy nghĩ biểu hiện thoáng qua khi cô gặp Sở Xa tại cục cảnh sát, biểu hiện kia có chút rõ ràng trào phúng cùng đắc ý, chỉ bằng cái biểu hiện kia cô liền cảm thấy được cái chết của mẹ cùng Sở Xa không thể không liên quan,nhưng chỉ bằng một viên cúc áo căn bản không chứng minh được cái chết của mẹ cùng Sở Xa có quan hệ.

Khóe mắt Trác Nhất Phinhìn đến vị trí lái phụ ,Vũ Vi đang ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ xe, hắn vươn tay cầm lấy tay bé nhỏ của Vũ Vi đặt trên đùi.

Vũ Vi đang ngẩn người bỗng nhiên cảm giác được một cỗ ấm áp từ tay cô truyền khắp người cô, cô quay đầu nhìn thấy bàn tay lớn của Trác Nhất Phiđang bao bọc tay bé nhỏ cô.

Tay Trác Nhất Phicực kỳ ấm áp, nhưng Vũ Vi có chút không quen bị Trác Nhất Phinắm tay như vậy. Cô liền muốn tránh thoát tay Trác Nhất Phi.

Trác Nhất Phitựa hồ cảm giác được cô muốn rút tay, đột nhiên gia tăng khí lực nắm tay cô để cho cô không thể tránh thoát.

Trác Nhất Phidùng lực nắm tay bé nhỏ của Vũ Vi, hắn biết Vũ Vi vẫn không tin Sở Xa cùng Lục Hàng không liên quan đến cái chết của mẹ Đồng, hắn nhỏ giọng quay đầu nhìn Vũ Vi nói, "Vũ Vi, đừng suy nghĩ nhiều quá, cục cảnh sát đã điều tra qua cái chết của dì Đồng không liên quan đến Sở Xa cùng Lục Hàng vậy thì cậu cứ coi như cúc áo của Sở Xa cho tới bây giờ chưa có rơi xuống nhà cậu đi."