Nhìn thấy Hai Đậu vẻ mặt thống khổ cũng không dám kêu ra tiếng nữa, trong lòng Tề Mỹ Linh cực kỳ thỏa mãn, khóe miệng của cô treo một bên mỉm cười đắc ý, "Đồng Vũ Vi, cô ở trên tâm lí hành hạ tôi,tôi sẽ ngay trên thân thể cùng tâm lý hành hạ con của cô! Nhìn xem người thống khổ là người nào!" Cô thờ ơ nhìn Hai Đậu, uy hiếp nói, "Tao một lần nữa cảnh cáo mày, nếu còn tiếp tục tiếp cận cha mày, tao sẽ liền bóp chết mày!" Nói xong cô lại một lần nữa gia tăng khí lực trên tay hung hăng nhéo đùi Hai Đậu, "Biết làm như thế nào chưa?"

Hai Đậu cắn răng chịu đau đớn ở đùi , cậu lập tức gật gật đầu, "Dạ, biết, về sau con sẽ không tiếp cận cha, sẽ không nói cho cha chuyện mẹ nhéo con."

Tề Mỹ Linh ngầm hừ lạnh, thu hồi tay nhéo Hai Đậu, song thủ ôm ngực, vẻ mặt đắc ý nhìn Hai Đậu, "Coi như bây giờ mày biết! Nhưng nếu mày dám nói chuyện tao nhéo mày cho cha mày, tao sẽ bóp chết mày, sau đó ném mày cho lũ chó ăn, cho đến ngay cả xương cốt của mày cũng tìm không được!"

"Con biết,sẽ không nói cho cha , tuyệt đối sẽ không." Vẻ mặt Hai Đậu sợ hãi nhìn Tề Mỹ Linh.

Tề Mỹ Linh lạnh lùng trừng mắt nhìn Hai Đậu một cái, xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Hai Đậu nhanh chóng dùng tay nhỏ xoa xoa dấu bầm tím trên đùi mình, còn dùng miệng nhỏ thổi thổi đùi, làm giảm bớt đi đau đớn.

Cảm giác được đùi mình không còn đau như lúc đầu, cậu quay đầu nhìn cửa phòng ngủ đã đóng chặt, một đôi tay nhỏ gắt gao nắm thành quả đấm, Tề Mỹ Linh, ta sẽ cho ngươi vì sự tình hôm nay mà trả giá thật đắc!

Cậu cầm máy ghi âm trong túi áo mình, tiếp tục nằm xuống ngủ trên giường.

Tối hôm đó, Hai Đậu cố ý cùng Mạc Tử Hiên bảo trì khoảng cách nhất định, thậm chí nơi có Mạc Tử Hiên, Hai Đậu

Đều đã né tránh.

Nhưng Mỹ Mỹ lại dính bên người Mạc Tử Hiên, làm cho Mạc Tử Hiên vui.

Tề Mỹ Linh nhìn thấy toàn bộ nhịn không được đắc ý cười, cô âm thầm liếc mắt Hai Đậu một cái, quả nhiên tiểu con này cần ‘ dạy dỗ ’ !

Sáng sớm.

Lạc Ngưng Nhi đến đưa Hai Đậu đến trường, chỗ ở cô vừa vặn đi ngang qua biệt thự Mạc Tử Hiên, Đậu Đậu lại trên đường đến nhà trẻ nơi cô dạy, cho nên, bình thường cô sẽ nhận đưa Đậu Đậu đi.

Nhìn thấy bộ dáng Đậu Đậu đáng yêu, Lạc Ngưng Nhi hé miệng cười, đem Đậu Đậu ôm lấy, "Bảo bối tốt."

Lạc Ngưng Nhi ấm áp, làm cho Hai Đậu nhớ tới ngày hôm qua chính mình bị Tề Mỹ Linh ngược đãi tới, quả thực rất khác nhau, cái mũi Hai Đậu cay cay nhịn không được muốn khóc, nhưng lại bị cậu cố kiềm nén lại.

Cậu mới vừa ngồi vào trong xe, liền túm ống tay áo của Lạc Ngưng Nhi, trong mắt mặt hàm chứa nước mắt ủy khuất, "Đại bá mẫu, con muốn tìm mẹ.Dẫn con đi tìm mẹ đi."

Lòng Lạc Ngưng Nhi không khỏi đau xót, Đậu Đậu nhất định là nghe nói Vũ Vi phải rời khỏi nơi này mới có thể thương tâm khổ sở như vậy, muốn gặp mẹ, cô vươn tay sờ sờ trán Đậu Đậu, hướng cậu mỉm cười, " Được, đại bá mẫu dẫn con đi tìm mẹ." Vũ Vi ở có hai ngày liền muốn rời đi nơi này, nên ẹ con bọn họ vui vẻ cùng một chỗ.

Bên này.

Vũ Vi tiến vào phòng, liền phát hiện, khi cô không khoẻ từ khách sạn trở về nhà không phải Hai Đậu mà là Đậu Nành.

Cô không khỏi hỏi Đậu Nành, "Con làm sao có thể tới nơi này?"

Đậu Nành sợ hãi trả lời, "Là bá mẫu đưa Đậu Nành tới, Hai Đậu mượn cơ hội cùng con đổi rồi." Nói xong cậu ngẩng đầu lên nhìn Vũ Vi, "Mẹ, Đậu Nành rất nhớ mẹ a!"

Vũ Vi ngồi xổm người xuống đem Đậu Nành gắt gao ôm vào trong lòng, " Mẹ cũng rất nhớ con."

Sáng sớm, Vũ Vi rời giường làm bữa sáng cho Đậu Nành, hai người đang ăn bữa sáng, chuông cửa phòng liền vang lên, Vũ Vi buông bữa sáng xuống, đi tới cửa vừa thấy, cư nhiên là Hai Đậu cùng Lạc Ngưng Nhi!

Cô lập tức chạy đến trước bàn ăn, đem Đậu Nành đang ăn bữa sáng ôm vào trong phòng tắm, hướng Đậu Nành ra dấu hiệu ‘ Xuỵt ’, ý bảo Đậu Nành không cần nói gì, cô không thể để cho Ngưng Nhi biết, cô có hai đứa con.