Hàn Tuyết Lạc và Mai Tư Thanh tới quán cafe gặp bạn học thời sơ trung.

“Lạc Lạc, Thanh Thanh, bọn tớ ở đây.” Tư Duệ - lớp phó của lớp Hàn Tuyết Lạc với Mai Tư Thanh học suốt 7 năm trời, đứng ở một bên vẫy vẫy tay.

Hàn Tuyết Lạc và Mai Tư Thanh mỉm cười, cùng nhau đi tới.

“Chào các cậu.” Hàn Tuyết Lạc và Mai Tư Thanh kéo ghế ngồi cạnh nhau.

“Chà, mới mấy năm không gặp, nhìn đi, hai cậu càng quyến rũ rồi.” Mộng Ảnh - cô nàng mơ mộng nhất lớp, ngồi bên cạnh Hàn Tuyết Lạc khen. Nhìn lại bản thân mình, mang giọng buồn buồn than: “Haiz, ông trời bất công quá, tới giờ tớ vẫn còn ế này.”

“Thế Ảnh Ảnh xinh gái hãy theo Mộc Nghiên anh đi, ở với anh sẽ không lo gì cả.” Mộc Nghiên đào hoa vuốt tóc đứng lên, mắt trái nháy với Mộc Ảnh.

“Đúng rồi, theo Mộc thiếu sẽ không lo gì cả, chỉ lo thiếu tiền mà thôi.” Đổng Hữu hài hước cũng đứng lên, chèn thêm một câu.

“Haha.” Mười năm con người cùng bật cười.

[...]

“Mẹ, sao lại tới đây.” Diệp Ngạo Phong vừa họp xong, mới mở cửa phòng tổng giám đốc đã thấy mẹ mình đang ngồi tại sofa uống nước, anh nhíu mày hỏi.

Thường thường sẽ rất ít người được ra vào căn phòng tổng giám đốc này. Chỉ có anh, Lãnh Tuấn Duật và vài người bạn nữa mới được vô, nhưng ngoài anh ra, những người khác có việc báo cáo mới tới. Chẳng phải mẹ anh rất lười, suốt ngày ở nhà sao, sao hôm nay đến?

“Tiểu Phong, ngày mai Lạc Lạc sẽ tới đây làm việc, chức thư kí, tới khi kết hôn sẽ nghỉ.” Diệp Vân nói.

“Sao?” Diệp Ngạo Phong nhíu mày, bước tới ghế tổng giám đốc ngồi.

“Lạc Lạc chưa có việc, mẹ muốn hai con giao tiếp, tìm hiểu nhau nhiều hơn. Con cũng đừng quên lời mình hứa đó Diệp thái tử.” Diệp Vân chậm rãi giải thích, vế sau được nhấn mạnh.

Chẳng là, cái cuộc gặp gỡ của Ngạo Phong với Tuyết Lạc chỉ có duy nhất 4 người: Hàn Tuyết Lạc, Mai Tư Thanh, Diệp Ngạo Phong và Lãnh Tuấn Duật biết. Mẹ anh thì nhè nheo hai ngày trời nhưng anh không nói, thế là anh “lỡ” thốt ra lời hứa: sẽ làm những điều mẹ bảo suốt một tuần.

Vì thế mà anh phải tới đón Hàn Tuyết Lạc với bạn thân Hàn Tuyết Lạc - Mai Tư Thanh, rồi còn phải tới nhà Hàn Tuyết Lạc “ngồi chơi” để được Hàn Nhược giới thiệu với con gái ông ấy, anh là chồng sắp cưới của cô. Đó là do mẹ anh yêu cầu hết đấy.

“Được rồi, mẹ về mà nghỉ đi.” Diệp Ngạo Phong nói.

“Ừ, mẹ về trước.” Diệp Vân nhấc bước đi về, trong lòng thầm cười ha hả.

“Cạch”. Cửa phòng được mở ra.

“Ủa bà chủ, chào bà.” Lãnh Tuấn Duật ở bên ngoài định gõ cửa phòng thì cửa đã mở ra, còn là mẹ của Diệp tổng nữa chứ.

“Ừ.” Diệp Vân gật đầu đi tiếp.

“Cốc cốc”. Đợi bóng Diệp Vân khuất đi, Lãnh Tuấn Duật mới gõ cửa.

“Vào đi.” Diệp Ngạo Phong bên trong nói.

“Diệp tổng, chị dâu đi gặp bạn cũ thời sơ trung.” Lãnh Tuấn Duật mới vào liền nói.

Diệp Ngạo Phong xoay lưng với Lãnh Tuấn Duật: “Ừ, ngày mai cậu sẽ được nghỉ tới bao giờ tôi kết hôn lại đi làm, nhưng những việc tôi giao vẫn phải xử lí.”

“Dạ, vậy thư kí là...chị dâu?” Lãnh Tuấn Duật hỏi.

Căn bản là anh đã làm thư kí của Diệp Ngạo Phong suốt mấy năm rồi nên là anh hiểu tính của sếp nhà, rất kén chọn. Mà ban nãy, mẹ của Diệp tổng tới, bây giờ lại nói có người làm chức thư kí thay anh. Suy nghĩ anh...chắc chắn, tám mươi phần trăm là chuẩn.

“Ừ.” Diệp Ngạo Phong gật đầu một cái.

[...]

“Con...con làm thư kí của tổng giám đốc công ty Diệp Hoàn á?” Hàn Tuyết Lạc nghe cha mình nói, không tin được điều đó, liền hỏi lại.

“Ừ.” Hàn Nhược gật đầu một cái. Chưa để con gái trả lời gì, ông nói tiếp: “Cái ý kiến này là của gia đình họ Diệp, nhưng cha đồng ý, vì làm thế để giúp các con tìm hiểu nhau hơn.”

“Vâng, vậy bao giờ thì con đi làm?” Hàn Tuyết Lạc cũng chấp nhận lí do ấy, hỏi.

“Mai luôn, 8 giờ sáng, con tới đó sẽ được bảo rõ.” Hàn Nhược vui mừng nói.

“Vâng.” Hàn Tuyết Lạc gật đầu tỏ ý hiểu.