“Hả?” Diệp Ngạo Phong đơ người ra, ngón tay đang vuốt tóc Hàn Tuyết Lạc cũng dừng lại.

Gì cơ? Ở lại qua đêm với một người con trai? Hàn Tuyết Lạc...

Không, Hàn Tuyết Lạc...như đang cầu xin anh, tối nay ở lại với cô?

Có lẽ Hàn Tuyết Lạc không giống những cô gái khác, cố ý muốn leo lên giường với anh đâu nhỉ?

Chắc vậy...

Bàn tay của anh tiếp tục vuốt tóc Hàn Tuyết Lạc: “Được.”

Cô gái trong lòng anh như nhận được đáp án mong muốn, lặng lẽ nằm trong vòng tay anh.

Và anh cũng có thể cảm nhận được, Hàn Tuyết Lạc, cũng đã bớt sợ hơn...

“A...” Cơn sợ trong lòng Hàn Tuyết Lạc vơi đi, cô cũng bình tĩnh lại, bỗng cảm thấy mình đang ở trong lòng Diệp Ngạo Phong liền chui ra khỏi vòng tay to lớn ấy, khuôn mặt trắng nõn khẽ đỏ: “Xin lỗi...”

“Không sao.” Diệp Ngạo Phong nhìn khuôn mặt xinh đẹp có tầng mây hồng của Hàn Tuyết Lạc được ánh trăng chiếu lên, bỗng cảm thấy cô vợ sắp cưới khi ngại, nhìn rất đẹp.

Hàn Tuyết Lạc xoay mặt nhìn đồng hồ: “Cũng muộn rồi, anh về nhà đi.”

“Ừ.” Liếc mắt nhìn giờ, Diệp Ngạo Phong nói: “Tôi về đây.” Rồi xoay người bước đi.

Trước khi ra khỏi phòng, Diệp Ngạo Phong cũng nghe được câu nói của Hàn Tuyết Lạc: “Ngủ ngon.” Khóe mắt anh bỗng cong lên mà chính anh cũng không biết.

Hàn Tuyết Lạc nhìn qua cửa sổ, thấy Cadillac rời khỏi sân, chạy xuống nhà đóng cổng cửa. Lên phòng, cô liền chìm vào mộng đẹp.

[...]

“Ủa, tiểu Phong, sao con...” Diệp Vân định đi ngủ thì thấy con trai mình trở về liền thắc mắc hỏi, suýt nữa là nói nốt mấy chữ “không ở lại với Hàn Tuyết Lạc.”

Bà nhớ là, bà đã căn giờ và chuẩn bị kĩ rồi mà.

Hàn Nhược nói Lạc Lạc sợ ở một mình, nhất là vào tối và quan trọng là có cả mèo lúc đó...

Nếu Lạc Lạc rơi vào tình huống ấy, chắc chắn sẽ rất sợ và cần người an ủi bên cạnh...

Mà con trai bà ở đấy...không phải hai đứa nhỏ sẽ ở chung, giúp Lạc Lạc bớt sợ và một phần giúp hai đứa tăng tình cảm chứ...

Trời ạ, sao lại thất bại thế này...

“Con làm sao?” Diệp Ngạo Phong nhíu mày hỏi mẹ mình.

“À không, thôi con nghỉ đi.” Diệp Vân cười xòa.

Thắc mắc sau vậy, trước hết là đừng để đứa con trai bà phát hiện.

Thất bại lần này, thì lần sau cố gắng để nó thành công là được.

Bà tin vào mình, vì bà hồi đi học từng mang danh “bà mai” mà.

“Vâng.” Diệp Ngạo Phong sải bước về phòng ngủ.

[...]

Sáng hôm sau, Hàn Tuyết Lạc đang làm bữa sáng thì chuông cửa vang lên. Chạy ra mở cửa thì cô thấy An Hạo Nhiên - cậu lớp trưởng học giỏi thời sơ trung của mình cũng là người mình từng yêu hồi 15 tuổi.

Nhưng rồi hết một học kì cũng chia tay với lí do, hai người có tương lai và con đường, quyết định riêng. Nên cô cũng chỉ coi An Hạo Nhiên là bạn. Bây giờ, chắc được coi là bạn cũ nhỉ?

“An Hạo Nhiên.” Cái tên đã từ lâu Hàn Tuyết Lạc chưa gọi, bây giờ gọi lại, chính cô cũng nghe ra được bao kỉ niệm đẹp của tuổi dậy thì mà mình từng có.

“Lạc Lạc, là tớ.” An Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô gái trước mặt đang mặc bộ đồ nhà, mái tóc dài búi rối cao. Trông cô vẫn xinh đẹp như ngày nào.

“Sao cậu tới đây?” Hàn Tuyết Lạc hỏi.

Nếu cô không nhầm thì cũng mấy năm rồi An Hạo Nhiên đâu tới nhà cô, sao mà vẫn nhớ như in chỗ ở của cô vậy.

Quan trọng là, sao cậu ấy lại tới đây?

“Không mời tớ vô nhà à?” An Hạo Nhiên hỏi cô.

“A...cậu vào đi.” Hàn Tuyết Lạc ái ngại cúi đầu, đứng gọn sang một dia.

Trời ạ, sao mà cô lại thế nhỉ...

Nhà có khách, phải mời vào nhà chứ...

Ai đời lại tra hỏi người ta ở ngoài cửa không?

An Hạo Nhiên bật cười vô trong nhà, liền ngửi được mùi thức ăn thơm phức, đảo mắt nhìn trong bếp rồi lại nhìn Hàn Tuyết Lạc.

Hàn Tuyết Lạc hiểu ý, bước vào trong bếp, nói: “Nếu cậu chưa ăn sáng thì vào ăn cùng tớ đi.”

An Hạo Nhiên như đứa trẻ vớ được kẹo liền chạy vào, xong ho nhẹ một tiếng lấy lại hình tượng: “Vậy cảm ơn cậu.” Rồi ngồi xuống tao nhã dùng bữa.