Giờ nghỉ trưa.

“Cốc cốc”. Hàn Tuyết Lạc gõ cửa phòng tổng giám đốc, nói: “Giám đốc, tôi gửi tài liệu.”

“Vào đi.” Giọng Diệp Ngạo Phong từ trong truyền ra.

“Cạch”. Hàn Tuyết Lạc mở cửa đi vào, cũng không quên đóng cửa lại.

Hàn Tuyết Lạc đặt tài liệu lên trên bàn làm việc của Diệp Ngạo Phong: “Tài liệu giám đốc giao, tôi làm xong rồi.”

“Ừ.” Diệp Ngạo Phong hài lòng, gật đầu một cái.

Anh không ngờ, cô vợ sắp cưới của mình lại tài như thế, gần bằng Lãnh Tuấn Duật luôn. Thật ra anh cũng chưa từng nghĩ cô sẽ có khả năng xử lí tốt vậy, ai bảo cô thất nghiệp cơ. Đúng là anh vẫn nên tôn trọng ý kiến của mẹ mình, biết đâu lại có bất ngờ như hôm nay chẳng hạn...

“Đi ăn cơm không?” Diệp Ngạo Phong hỏi.

Trong lòng thầm nhủ: “Chỉ là mời một bữa vì cô ấy tài thôi, không có gì cả.”

“Được, dù sao tôi cũng đang đói.” Hàn Tuyết Lạc trả lời, rồi sải bước ra mở cửa.

Diệp Ngạo Phong trong lòng chửi thầm một câu. Rốt cuộc anh là giám đốc hay cô là giám đốc vậy, tự nhiên hết chỗ nói. Anh “hừ” một tiếng, cũng sải bước tới thang máy.

Tại phòng ăn.

“A, giám đốc xuống đây ăn cơm kìa.” “Cô gái cạnh đi cạnh giám đốc là ai vậy?” “Ngưỡng mộ cô ấy quá.” “Có gì chứ, chắc là loại lẳng lơ thôi.” Tiếng xì xầm của nhân viên vang lên.

“Đồ ăn không ngon?” Diệp Ngạo Phong hỏi Hàn Tuyết Lạc ngồi đối diện không động đũa. Dù sao anh cũng là giám đốc nên cần “quan tâm” thư kí mới, nhân viên một ít.

“Không có.” Hàn Tuyết Lạc nói rồi cầm đũa lên ăn, được vài miếng lại buông đũa xuống nói: “Tôi no rồi, giám đốc ăn tiếp đi.” Rồi sải bước về phòng.

[...]

“Cạch”. Cửa phòng của thư kí tổng giám đốc bị mở ra.

Hàn Tuyết Lạc đang nằm ườn ra bàn, cũng phải bật dậy, nhìn cô gái lạ mặt trước cửa phòng, Hàn Tuyết Lạc không nhịn được nhíu mày hỏi: “Cô là ai?”

Cô gái đó bước tới gần, tự nhiên ngồi lên mặt bàn, giọng khoe khoang nói: “Mày muốn biết à, tao là người mà anh Phong rất tôn trọng, được chứ. Còn mày, sao mày được ở đây, không phải phòng này của anh Duật ư, anh đấy đâu.”

“Phiền ra ngoài.” Hàn Tuyết Lạc nhăn mặt nói. Thật phiền phức!

“Tao không ra đấy, sao, mày là ai?” Cô gái đó chống nạnh hỏi, như kiểu “chủ nhà hỏi người lạ vào nhà” vậy.

“Thư kí tổng giám đốc, chẳng nhẽ cô không biết phòng này.” Hàn Tuyết Lạc chậm rãi nói.

“Hừ, mày nghĩ gì vậy, anh Duật làm thư kí ở đây cũng bao nhiêu năm rồi, làm sao mà mày dễ dàng vào vậy. À, hay là mày đi bằng cửa sau.” Cô gái đó giải thích rồi bỗng nhiên nhấn mạnh vế sau.

“Ý cô là gì?” Hàn Tuyết Lạc không vui hỏi lại.

Trời trời, nhìn lại đi, cô xinh đẹp, ưu tú thế này mà bảo cô đi bằng cửa sau.

Há, buồn cười thật.

Cô đường đường là con dâu sắp tới nhà Diệp, cần chi phải hạ thấp danh dự để leo lên giường với Diệp thái tử chứ.

“Nghe không rõ sao hồ ly, mày đã leo lên giường với anh Phong, để có cái chức này, đúng chứ.” Cô gái đó cười ha hả nói.

“Im.” Hàn Tuyết Lạc có thể cho cô ta làm phiền nhưng hạ thấp danh dự, chà đạp nhân phẩm cô á, cô ta có tư cách gì?

“Sao, tao nói trúng tim đen của mày rồi à.” Cô gái đó lại cười khoái chí nói.

Hàn Tuyết Lạc đè nén lửa giận trong lòng, xoa xoa cái trán, cô nói: “Phiền cô ra ngoài, để tôi làm việc.”

Cô gái đó nhìn Hàn Tuyết Lạc bằng ánh mắt khinh bỉ nói: “Định tìm cách quyến rũ anh Phong tiếp à, xin lỗi nha, mày nên bỏ suy nghĩ đó đi, hèn hạ.”

“...” Hàn Tuyết Lạc im lặng lôi điện thoại ra lướt.

“10 vạn, đủ để mày bỏ đi chứ.” Cô gái đó nói.

“...” Hàn Tuyết Lạc lại tiếp tục im lặng.

Gì chứ, cô ta sao dám ví cô với loại gái làng chơi vậy? Thật bực mình mà.

“100 vạn thì sao.” Cô gái đó lại ra giá.

“...” Và Hàn Tuyết Lạc lại im lặng.

“Rốt cuộc mày muốn bao nhiêu.” Cô gái đó bực mình hỏi, xong, bỗng dưng cười to nói: “Ôi, tao quên mất, âm mưu của mày lớn quá nhỉ, định hưởng giàu từ con cái à.”

“Có giỏi thì sang phòng giám đốc mà nói.” Hàn Tuyết Lạc cau mày lại, nhìn cô gái đó.

Sao mà phiền thế không biết, cô muốn nghỉ cũng không được.

“Được được, mày sẽ chết vì tội mạnh miệng đó.” Cô gái đó bật cười rồi kéo Hàn Tuyết Lạc ra ngoài.