Editor: Trà sữa trà xanh

Đôi môi Bùi Nhã Phi khẽ giơ lên, "Điểm này em có thể tự tin, Lạc Thiểu Trạch anh sẽ không làm tổn thương em."

Lời vừa nói ra, quả thật giống như là một trái bom nặng ký đặt giữa mạng sống của Lạc Thiểu Trạch, khiến anh bắt đầu tâm loạn như ma.

Xác thực, ở phương diện này Bùi Nhã Phi vẫn còn vô cùng hiểu rõ Lạc Thiểu Trạch, cô đánh cuộc chút tình cảm còn lại của anh, biết người đàn ông này không thể nào gây bất lợi với mình.

Thậm chí, anh rất có thể là ngưởi đàn ông duy nhất trên thế giới này hy vọng Bùi Nhã Phi hạnh phúc.

"Hiện tại chúng ta đang ở trên đường cái, tốt nhất anh nên chú ý một chút lời nói của mình." Con mắt Bùi Nhã Phi chuyển động mấy cái, quét mắt xung quanh một phen. Những lời này như nhắc nhở Lạc Thiểu Trạch, anh giương mắt xem xung quanh một chút, trên đường bắt đầu có người chú ý đến cử động khác thường của bọn họ, dần dần có một chút rối loạn.

"Nếu như mà em ra ngoài 48 giờ không có liên lạc với bọn họ, bọn họ sẽ động thủ."

"Cô không cần dọa tôi, chẳng lẽ cô muốn giết người hay sao?" Giọng điệu Lạc Thiểu Trạch cứng rắn ở giữa còn chứa một tia sợ hãi.

Bùi Nhã Phi rũ đôi tay xuống, cả người cũng bắt đầu trầm tỉnh lại, "Dĩ nhiên em không muốn giết người, giết người còn phải đền mạng, em nghĩ em chưa sống đủ đấy. Nhưng, nếu như anh vẫn ép em như vậy, đến lúc đó hại chết Lạc Mật Mật, cũng không phải là em làm mà là anh. Cho nên, anh suy nghĩ một chút đi, đổi lại góc độ d.d.lq.d suy nghĩ một chút, anh đồng ý yêu cầu của em, cũng là cứu Lạc Mật Mật, đồng dạng cũng cho hai ta vào con đường quỹ đạo."

"Con đường quỹ đạo? Cô nói chuyện đùa gì vậy? !" Lạc Thiểu Trạch xì mũi coi thường.

Bùi Nhã Phi nhún nhún vai, khẽ mỉm cười, "Thế nào không phải là con đường quỹ đạo đây? Cùng anh ở chung một chỗ, chúng ta sẽ tiến vào hạnh phúc, khi đó em sẽ có đường về rồi, anh nói đây là không phải cũng đã cứu anh và em sao?"

Ngụy biện! ( đúng, có editor ở đó là tán cho nhũn não)

Lạc Thiểu Trạch căn bản không có tâm tình nghe người phụ nữ trước mắt này nói hưu nói vượn, anh chậm rãi buông ra, lạnh lùng trừng mắt Bùi Nhã Phi, "Cô phải đồng ý với tôi Lạc Mật Mật phải an toàn."

"Dĩ nhiên." Bùi Nhã Phi hoạt động cổ, mỉm cười cho phép.

Lạc Thiểu Trạch hít một hơi thật sâu, "Tốt, chúng ta phải đi làm ngay!"

~~~~~ tổng giám đốc nhiệt cưng chiều cục cưng bé nhỏ ~~~ hoa lệ lệ tuyến phân cách

Việc đời khó liệu, không nghĩ tới Lạc Thiểu Trạch hành động nhanh như vậy, chỉ dùng thời gian một ngày, Lạc Thiểu Trạch cùng Bùi Nhã Phi đã nhận giấy hôn thú cùng tin tức đính hôn cũng đã truyền khắp Đại Giang Nam Bắc. Các tòa soạn báo lớn, tạp chí cùng tin tức giải trí rối rít thông cáo tin tức này, thậm chí hình hai người đi đăng kí đều xôn xao loan truyền ở các thành phố lớn. Nói thế nào cho đúng, đường phố thật rất đỏ.

Mà ngọn lửa đó lại rơi vào Lạc gia, đốt oanh oanh liệt liệt. Thật không biết Lạc Thiểu Trạch có nghĩ tới nếu như Lạc gia gia trưởng biết chuyện này sẽ là một tình hình gì? ! Làm cho người ta suy nghĩ một chút đều sợ hãi!

⊙﹏⊙ mồ hôi. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Trạch nhi, con nghĩ gì vậy? Người phụ nữ này đã từng làm khổ con như vậy, sao con vẫn khăng khăng một mực vậy?" Khương Ngọc Trân không thể tin tưởng muôn vàn ngăn trở của mình vẫn không thể ngăn lại, hơn nữa người ta gặp mặt còn kết hôn, chuyện như vậy phát triển quá nhanh chóng đi, làm cho người ta có một chút thời gian phản ứng cũng không có.

Lạc Thiểu Trạch ngồi ở bên cạnh bàn ăn, cầm trong tay thuốc xi gà, không nói lời nào.

Lạc Văn Huy ngồi ở trên ghế sa lon có chút kiềm chế không được. Ông cho là mình đã nhịn đến cực hạn. Ban đầu thấy tờ báo, Khương Ngọc Trân liền khuyên ông không nên tức giận với con trai, ông đã đồng ý, nhưng đợi thời gian dài như vậy, sau khi trở lại Lạc Thiểu Trạch một câu nói cũng không có.

Ầm một tiếng, Lạc Văn Huy một cái tát vỗ vào trên khay trà, lửa giận bùng phát, "Sao người con chỉ toàn cơ bắp vậy? ! Trên đời này chẳng lẽ chỉ có một người phụ nữ là Bùi Nhã Phi sao, khiến con tựa như uống thuốc mê, đã vài năm mà vẫn lựa chọn đồ cũ, con quả thực là ngu tới cực điểm!"

Anh chính là hi vọng mình uống trúng Vong Tình Thủy, vĩnh viễn làm không ăn cây cỏ động vật ăn thịt!

Mặc cho giọng nói của Lạc Văn Huy ở bên tai vang vọng, Lạc Thiểu Trạch vẫn luôn không nói lời nào. Thật ra thì, trong lòng anh hiểu, ngay cả trong chuyện này anh cũng rất đột ngột, huống chi cha mẹ đã già đây? Bọn họ chán ghét Bùi Nhã Phi như vậy, tất cả đều vì thương yêu anh, sợ anh bị tổn thương lần nữa. . . . . .

Nhưng, coi như cha mẹ tức giận thế nào, anh đều không định nói sự thật ra. Anh cảm thấy, chuyện này phát triển đến nước này, tất cả đều là bởi vì anh. Coi như là chỉ vì bảo vệ Lạc Mật Mật, bảo vệ cái nhà này, anh cũng muốn nuốt sự thật vào trong bụng, một mình tiêu hóa.

"Chẳng lẽ con quên ban đầu người phụ nữ này đối đãi với con thế nào sao? Khi còn trẻ, cô ta lừa gạt tình cảm của con, khiến con một mình đến nước Pháp tìm nhiều năm như vậy, vẫn luôn sống trong thế giới màu xám tro, chẳng lẽ tất cả con đều quên sao?" Lạc Văn Huy máu nóng sục sôi nhanh chóng, thân thể đứng yên bởi vì tức giận mà khẽ run lên.

Khương Ngọc Trân cũng tức giận, vài lần muốn khóc lên.

Thấy cha mẹ cũng phát tiết xong rồi, Lạc Thiểu Trạch vặn chân mày một cái, thanh tỉnh đầu óc, sau đó từ từ đứng dậy đi tới trước mặt cha mẹ, "Ba mẹ, con biết rõ, chuyện này tới quá đột ngột d;dlqd hai người không cách nào tiếp nhận. Nhưng xin tin tưởng con, con làm như vậy là có nguyên nhân."

Thấy con trai tâm bình khí hòa như thế, tao nhã lễ độ, Lạc Văn Huy cùng Khương Ngọc Trân nhất thời không có sinh khí, hai mặt nhìn nhau rốt cuộc Lạc Văn Huy mở miệng, "Con trai, quyết định của con chúng ta không can dự, nhưng chuyện người phụ nữ đó con có nên suy nghĩ kỹ càng hay không?"

Lần đầu tiên thấy ba của mình tận tình khuyên bảo như thế, cả người Lạc Thiểu Trạch tràn đầy cảm động, "Ba, thật ra thì ban đầu Nhã Phi cũng không có vứt bỏ con, cô ấy rời đi là có nỗi khổ tâm. Ban đầu, ba của cô ấy cố ý ngăn trở, cũng an bài cô ấy đến nước Pháp, bây giờ hai người đó cũng đã quyết liệt. Cho nên, thật ra thì có chút sự tình không thể tưởng tượng, chuyện gì cũng có nguyên nhân vạn bất đắc dĩ."

"Như vậy là con đã quyết định rồi hả?" Giờ phút này Lạc Văn Huy còn có thể làm cái gì, con trai của mình cũng đã tiền trảm hậu tấu rồi, phản đối nữa chẳng lẽ muốn đuổi con trai ra khỏi nhà, hoặc còn có thể thay đổi gì?

Lạc Thiểu Trạch xiết chặt chân mày, từ từ gật đầu một cái, "Ba mẹ, chuyện này đã định, nhưng mà con lại không muốn nói trước cho Mật Mật. . . . . ."

Lạc Văn Huy cùng Khương Ngọc Trân nhìn nhau, yên lặng gật đầu một cái, Khương Ngọc Trân rưng rưng, "Trạch nhi, chúng ta hiểu, lấy tính khí của em gái con khẳng định không tiếp thụ nổi, có lẽ còn có thể gây ra chuyện gì."

Lạc Thiểu Trạch gật đầu.

Cho dù có nguyên nhân khác cũng không thể nói!

Lạc Văn Huy thở dài, hiện tại dù tức giận thế nào đều không hữu dụng, "Ba và mẹ của con còn có thể nói gì? Chuyện của con chính con xử lý đi, nhưng đây là đại sự, chúng ta hi vọng con suy nghĩ thật kỹ. Chớ trách chúng ta, chỉ sợ nghi thức đính hôn của các ngươi chúng ta không có cách nào tham gia, ba và mẹ của con đã định bay qua Mĩ, có chút chuyện quan trọng cần xử lý. . . . . ."

Lạc Thiểu Trạch ngẩng đầu nhìn một chút tinh thần chán nản của cha mẹ, một câu cũng không có nói ra, chẳng qua là nhịn chút đau đớn yên lặng gật đầu một cái.

Khương Ngọc Trân dắt díu lấy Lạc Văn Huy từ từ đứng dậy, chậm rãi đi tới cầu thang, mắt nhìn phía trước, không nhìn con trai.

Lạc Thiểu Trạch cứ như vậy đưa mắt nhìn cha mẹ đã già, tim như đao cắt. Anh vô cùng hiểu, cha mẹ của mình đối với mình có nhiều thất vọng. Nhưng có thể có biện pháp gì tốt hơn sao? Nếu như muốn giữ Lạc Mật Mật an toàn, nhất định phải bỏ ra hy sinh.

Rốt cuộc, đi tới khúc quanh cầu thang, Lạc Văn Huy dừng bước, nhưng mắt vẫn không có nhìn con trai, "Chăm sóc Mật Mật thật tốt, không làm cho nó bị tổn thương."

Một câu nói điểm phá phòng tuyến số mệnh của Lạc Thiểu Trạch, lỗ mũi đau xót thiếu chút nữa khóc lên. Anh mím chặt đôi môi, nặn ra hai chữ, "Yên tâm!"

Căn phòng màu xám trắng rải đầy một loại ánh sáng mộng ảo sáng rỡ, lộ ra không khí khô ráo an tĩnh. Lạc Mật Mật từ từ mở mắt, mí mắt mệt nhọc tựa hồ đắp lên cát đá dầy cộm nặng nề làm cho cô phí sức như vậy lại cảm thấy một tia đau đớn.

"Nơi này là nơi nào?" Nhìn chăm chú cố gắng phân biệt, Lạc Mật Mật không quá tin tưởng, nơi này sao lại có mấy thiết bị dưỡng khí cực kỳ giống cách bài biện của bệnh viện.

Trong đầu cố nhớ lại, cô rõ ràng ở cửa học viện England nha, thế nào hiện tại đột nhiên chạy đến nơi đây?

Sao cô ở đây, cô nhớ là tên khốn kiếp kia trùm khăn đen lên đầu cô, bắt cô đi! Ôi mẹ nó, bắt cóc ban ngày phải không? Người nọ quá càn rỡ nha, rốt cuộc có người trông nom hay không!

Lạc Mật Mật dùng sức muốn ngồi dậy, nhưng, dù cô dùng sức thế nào, thân thể giống như bị hút hết sức lực mềm mại vô lực. Cô chậm rãi nằm ngang, nhìn xung quanh một chút.

Cô đè nén nha, cô nhóc kia, sao không ngủ trên giường? Cư nhiên ở đằng kia ngủ trộm! Lại cách xa cô như thế.

Văn Y ngồi ở bên giường Lạc Mật Mật, rũ đầu ngủ say. Tóc dài xõa ra phân bố trên mặt, nếu không phải là Lạc Mật Mật biết cô, đoán chừng tỉnh lại thấy còn tưởng rằng là nữ quỷ!

Lạc Mật Mật vươn tay lảo đảo Văn Y, lắc vài cái mới thức tỉnh cô.

"Ừm, làm sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì hay không? !" Văn Y đột nhiên ngẩng đầu lên gật gù, "Ah, Mật Mật, cậu đã tỉnh, rốt cuộc cậu cũng tỉnh!"

Văn Y vém tóc, tiến lên đỡ Lạc Mật Mật dậy.

"Cậu quả thực lợi hại nha, ngồi ở trên ghế cũng có thể ngủ ngon như vậy, làm hại mình kéo cậu một phen." Lạc Mật Mật chu cái miệng nhỏ nhắn, không vui nói.

Văn quần áo xấu hổ cười, vừa giúp Lạc Mật Mật dịch tốt chăn, vừa đưa ly nước tới, "Thật không biết xấu hổ, tối hôm qua mình hát về quá muộn, hơn nữa đi đón cậu vẫn chưa ngủ, chỉ là mới ngủ một lát thôi!"

"Đón mình? Ý của cậu là tối hôm qua nửa đêm cậu đến bệnh viện đón mình?" Lạc Mật Mật nhíu mày, nghi hoặc nhìn Văn Y, "Rốt cuộc mình thế nào?"

Thật không hỗ là Lạc Mật Mật, đầu chuyển đúng là nhanh, mới vừa nói lỡ miệng, là sẽ phát hiện tra hỏi ra ngay!