Hà Ngân bị Hoàng Mạnh nhốt lại.

Hà Ngân nhìn thấy xung quanh khu biệt thự đều là vệ sĩ mặc âu phục màu đen, cuối cùng không thể không chấp nhận sự thật này.

Mỗi khi cô muốn mở cửa ra ngoài, sẽ luôn có vệ sĩ đeo kính đen ngăn cô lại, thậm chí điện thoại cũng bị thu, trong biệt thự thậm chí không có máy tính, cắt đứt liên lạc hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

“Hoàng Mạnh, tên khốn khiếp này.”

Khi Hà Ngân biết được mọi thứ, nhìn rõ được tình hình nơi này liền nổi giận.

Đây là phương thức giày vò cô mà Hoàng Mạnh nghĩ tới sao?

“Tôi nói rồi, em không giết anh, vậy thì anh sẽ không từ thủ đoạn giữ em ở cạnh mình.”

Hoàng Mạnh cười lạnh, anh chưa từng yêu ai, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần thứ anh muốn có, sẽ không có từ không có được, hiệp ước chính là như vậy, người phụ nữ này cũng như vậy.

Từ nhỏ đến lớn anh đã có vạn người mê, chưa từng có người phụ nữ nào xuất hiện trong cuộc đời của anh như vậy, khó khăn lắm anh mới gặp được một người yêu sâu đậm, sao có thể để cô bỏ đi, nếu như hận, vậy thì cứ hận đi.

“Trong phòng người hầu chuẩn bị đủ mọi thứ, em ngoan ngoãn yên lành ở nhà, buổi tối anh sẽ đến đón em.”

Hoàng Mạnh nói xong liền rời đi, anh là chủ tịch, công ty lớn như vậy vẫn cần anh đến xử lý, quan trọng hơn đó là mẹ anh ở đó.

Anh nên làm thế nào để mẹ anh chấp chận Hà Ngân đây? Hiện giờ anh không có chút đầu mối nào cả.

Hiện tại anh chỉ có thể giam giữ Hà Ngân ở bên cạnh, không để người phụ nữ này chớp mắt chạy mất.

Anh cẩn thận nhớ lại lời nói của Hà Ngân, trước đây hình như cô suýt nữa đã bị người khác xâm phạm, chẳng trách có mấy ngày cô luôn trong bộ dáng sầu não không vui, chất chứa đầy tâm sự, còn bên Hắc La Hán, căn bản không có ai thừa nhận bọn họ vô ý châm lửa, trong giới bọn họ rơi vào bước đường này nhưng vẫn còn có chữ tín và danh dự.

Mà dựa theo bên cảnh sát điều tra, nguyên nhân dẫn đến cháy là vì một cái bật lửa, vân tay trên đó đã bị người ta lau đi, nhưng rõ ràng có người có ý định phóng hỏa.

Nhiều điểm đáng ngờ như vậy, cũng cần thời gian điểu tra.

Hà Ngân hiểu lầm anh lớn như vậy, hận thù với anh sâu đậm như vậy, đều là vì kẻ đứng phía sau kia.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Hoàng Mạnh cũng không khỏi lạnh thêm vài phần.

“Alo.”

Hoàng Mạnh ngồi sau xe nhận điện thoại của trợ lý.

Trợ lý gần đây làm việc hơi e dè, sợ nhất chính là gọi điện thoại cho ông chủ của mình, nhưng vẫn làm tốt công việc mình đảm nhận.

“Sếp Hoàng, tối qua Phan Vân Lam và Lê Hùng suốt đêm rời khỏi thành phố Nhiễu, ngồi máy bay riêng bay sang Mỹ.”

Hoàng Mạnh cau mày:

“Đến Mỹ làm gì?”

Theo lý mà nói, Phan Vân Lam hiện giờ không thể bỏ lại một mình Hà Ngân mà bay sang Mỹ được, chưa nói còn đi cùng Lê Hùng.

“Hôm đó chúng tôi đã điều tra hướng đi của cô chủ, sau khi bị bọn họ vứt bỏ ở nhà máy hóa chất liền đi thẳng đến bệnh viện, theo lời bác sĩ nói, Lê Hùng trúng một loại chất độc thần kinh, trong nước không có cách chữa trị.”

Hoàng Mạnh nhíu mày càng thêm chặt, luôn cảm thấu chuyện này không hề đơn giản như bên ngoài:

“Sao có thể được?”

Anh vẫn luôn tưởng rằng Lê Hùng hôn mê là vì suy yếu, nhưng lại có sự thật khác, không thể không chú trọng, huống hồ còn là chất độc thần kinh mà trong nước không có.

“Y tá cũng xác nhận lời của bác sĩ, quả thực là như vậy, đã điều tra ngày mai Phan Vân Lam đặt vé máy bay về nước, chúng ta có cần…”

Hoàng Mạnh tiêu hóa xong lời nói của trợ lý, đầy óc nhanh chóng xoay tròn:

“Cậu tạm gác mọi chuyện trong tay, đi Mỹ tìm Lê Hùng, điều tra rõ ràng trong cơ thể cô ta có chất độc thần kinh gì, loại chất độc hiếm thấy này đều có đường đi riêng biệt, tôi muốn xem xem, ai dám làm những chuyện mờ ám này ngay dưới mắt tôi.”

Hoàng Mạnh nhắm mắt suy nghĩ, không cần nói, Hà Ngân nhất định cho rằng chuyện này là do Hoàng Mạnh làm, Lê Hùng vẫn luôn trong tay của Hoàng Mạnh, trong miệng của Lê Hùng có chuyện Hoàng Mạnh không muốn nói với Hà Ngân, ngoại trừ bản thân muốn cô ta im miệng, hình như không có ai cả.

Nếu mình là Hà Ngân cũng sẽ hoài nghi, xem ra Hà Ngân vô cùng hận anh.

Hoàng Mạnh nghĩ đến đây, nở nụ cười khổ.

Biện pháp duy nhất hiện giờ chính là để thuộc hạ nhanh chóng điều tra rõ sự thật.

“Để Tân Nhiên tiếp nhận công việc của cậu, để cậu ta trông chừng động tĩnh bên nhà họ Hà, còn có ngày mai Phan Vân Lam quay về, tôi sẽ lập tức đến gặp anh ta.” Hoàng Mạnh dặn dò mọi chuyện xong liền cúp điện thoại.

Chuyện xảy ra gần đây quả thực quá nhiều.

Hiện giờ anh phải đi gặp một người.

Một người nằm ngoài dự liệu của anh, người đó chính là ông chủ hiện giờ của Dạ Khôi, Mạnh Biên.

Đời trước, nhà họ Mạnh và nhà họ Hà tranh chấp rất gay gắt, một người là đầu tàu của xã hội đen, một người là ông chủ của giới làm ăn, ai cũng không phục ai, những người của hai gia tộc không được sống yên ổn ở thành phố Nhiễu, cũng ngăn cản sự phát triển của bản thân.

Vào lúc có một thế lực thuộc thành phố khác muốn nhúng tay vào thành phố Nhiễu, hai nhà cuối cũng cũng ký hiệp ước hòa bình, nước sông không phạm nước giếng, sau khi cùng nhau đánh bại người muốn tranh giành quyền lợi kinh tế trong thành phố Nhiễu, bắt đầu cùng nhau phát triển.

Đến đời của anh, hai nhà thi thoảng qua lại làm ăn, căn bản đã không còn tiếp xúc, nhìn thấy cũng sẽ kinh trọng nhau ba phần, giữ thể diện cho nhau.

Thế nhưng hôm đó Mạnh Biên đột nhiên nhúng tay vào chuyện giữa anh và Hà Ngân, quả thực nằm ngoài dự liệu của Hoàng Mạnh.

Anh không cho rằng Mạnh Biên sẽ vì một Dạ Khôi nhỏ bé không quan trọng mà chọc đến nhà họ Hà.

“Ông chủ Mộ, đã lâu không gặp.” Hai bên hẹn nhau ở một quán trà vắng lặng, không phải địa bàn của ai cả.

“Sếp Hoàng, hy vọng cậu vẫn khỏe.” Tuổi tác chênh lệch khá lớn ngồi cùng với nhau, nhưng lại không thấy có chút duy hòa nào.

Hoàng Mạnh tràn đầy phong độ thượng lưu, khi giơ tay nhấc chân khí chất cao quý bức người, mà cả người Mạnh Biên quả thực dịu dàng ôn hòa như nước, trầm tĩnh, đều là người nhìn xa trông rộng khiến người ta không thể coi thường.

“Mọi người cũng không cần phí lời nữa, ông chủ Mạnh cớ sao lại nhúng tay vào chuyện của tôi và vợ tôi?”

Hoàng Mạnh cười lạnh một tiếng, nhấp một ngụm trà.

“Không phải gần đây quá rảnh rỗi chứ, muốn tìm chút chuyện kích thích sao?”

Trong câu nói tràn ngập sự uy hiếp.

Đây chính là nói rõ ràng rằng nếu lại nhúng tay vào nữa, nhà họ Hoàng và nhà họ Mạnh sẽ khai chiến.

Mạnh Biên cười lắc đầu, nhìn thấy tên nhóc này rõ ràng còn chưa đủ chín chắn, ý cười ngập tràn hòa khí, nói:

“Sao vậy, Hà Ngân vẫn chưa gả đi đã là vợ cậu rồi sao?”

Hoàng Mạnh nghe được câu này, vô cùng xem thường nói: “Hừ, sớm muộn cũng sẽ đến ngày đó, hà cớ gì phải so đo như vậy.”

Mạnh Biên bật cười, nhưng lại không hề nhượng bộ:

“Cha của Hà Ngân không cần con bé nữa, nhưng người cậu ruột này vẫn muốn quan tâm một chút.”

Hoàng Mạnh nghe được câu này, chén trà trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống đấtm may mà Hoàng Mạnh phản ứng nhanh mới không thất lễ.

“Ông nói cái gì?”

“Cậu đừng cảm thấy Hà Ngân không có người ở nhà mẹ đẻ nữa, cháu gái ruột của tôi sẽ không để người khác tùy tiện ức hiếp đâu.”

Nói xong, ngước mắt nhìn thấy Hoàng Mạnh rất nhanh đã bình tĩnh lại, tán dương gật đầu:

“Đối xử tốt với nó, bằng không tôi sẽ không khách khí đâu.”

“Cái này không cần ông nói.”

Trong lòng Hoàng Mạnh có một nghi vấn lớn, nhưng trước mặt người đàn ông này cũng không muốn để người ta thấy rõ được, đặc biệt là sau khi biết được người này còn quan hệ máu mủ với Hà Ngân.

“Hà Ngân vẫn chưa biết chuyện này, hiện giờ vẫn chưa phải lúc, tôi nói cho cậu biết, mục đích rất rõ ràng, chính là để cậu thật lòng đối xử với nó, cậu phải biết rằng, tôi sẽ không giống như Phan Vân Lam, không bảo vệ được cho con bé.”

“Cậu, cháu nhất định làm được.”

Khi Mạnh Biên nghe thấy một câu cậu kia, may mà có trình độ cực tốt mới không phun ra ngụm trà trong miệng.