Hà Dung ở nhà xem tivi một cách vô vị, đột nhiên tin tức mới nhất khiến chị ta chú ý, tiêu đề là “Hôm qua cậu chủ Hoàng ngoại tình, gặp gỡ người tình ở bệnh viện”. Hà Dung nhìn ảnh trên màn hình, hung hăng ném điều khiển về phía tivi.

“Thế có gì mà phải tức giận chứ.” Hà Thành Lâm từ cửa đi tới, trong tay mang rất nhiều đồ ăn vặt, Hà Dung liếc mắt nhìn xong liền quay lại tivi.

“Em thì biết gì.” Hà Dung tức giận trả lời, chị ta thấy ảnh trên tivi vốn đã tức giận rồi, em trai mình còn ở bên cạnh chế giễu.

“Hôm nay em không lên lớp à.” Hà Dung quay đầu hỏi cậu ta.

Hà Thành Lâm đặt đồ ăn vặt lên bàn, đắc ý nói: “Việc đến lớp em thích thì mới đi.”

Cậu ta cầm hai chai bia tới trước mặt Hà Dung, nói: “Cô ta còn biết đi lấy lòng, vì sao chị lại không làm?” Nói xong liền đưa bia cho chị ta.

Hai người ngồi trên sofa, mỗi người uống bia của riêng mình, trong lòng nghĩ về những chuyện khác nhau, di động của Hà Thành Lâm rung lên, cậu ta cầm lên nhìn thoáng qua rồi hỏi Hà Dung: “Nhà Hà Ngân là do chị làm à?”

Chị ta còn chẳng gật đầu, chỉ vào tivi nói: “Cô ta cho chị niềm vui lớn như vậy, chị đương nhiên cũng phải cho cô ta một cái, chị làm không đúng sao?” Nói xong quay đầu nhìn Hà Thành Lâm, Hà Thành Lâm bị ánh mắt kia của chị ta làm cho khuất phục, tỏ vẻ không sai, không sai.

Cậu ta nhìn chị ta, đột nhiên nói: “Chị, chị vẫn quá ngốc, cô ta quay về giật lại đồ của cô ta, tại sao chị không đi?”

“Chị? Chị không biết nên làm sao nữa, bây giờ anh ấy còn chẳng muốn gặp chị.” Hà Dung ủ rũ cúi đầu nói, nói xong lại uống một ngụm bia lớn. Quả thực từ sau hôn lễ chị ta còn chưa gặp Hoàng Mạnh, lần trước đến nhà Hoàng Mạnh tìm Hà Ngân thì có gặp, sau lần đó thì không gặp nữa.

Hà Thành Lâm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Không phải anh ấy có đứa bé sao?” Hà Dung nghe thấy hai chữ “đứa bé”, cơ thể liền không ngừng run rẩy.

Cậu ta thấy Hà Dung khác thường, khẩn trương nói: “Chị không sao chứ? Không phải hôn lễ đã khiến chị ám ảnh trong lòng đấy chứ.”

Hà Dung nghe thấy vậy chỉ vờ nói: “Chắc là vậy, chắc là vậy.”

Cậu ta giành lấy chai bia trong tay Hà Dung, một hơi cạn sạch, bảo đảm với Hà Dung rằng: “Chị, chị yên tâm, thù này em nhất định sẽ báo cho chị.” Hà Dung nghe thấy vậy liền bước tới ôm lấy Hà Thành Lâm.

“Chị, chúng ta đi dạo phố đi.” Hà Thành Lâm vui vẻ nói, cậu ta thấy từ sau hôn lễ chị ta rất ít khi ra khỏi nhà, bây giờ bệnh cảm của chị ta cũng đỡ rồi, đưa chị ta ra ngoài thay đổi tâm trạng một chút cũng không tệ.

“Đi dạo phố?” Hà Dung nghe thấy vậy liền vuốt vuốt tóc mình, thấp giọng nói: “Haiz, đã rất lâu rồi đúng là chị không đi dạo phố.”

“Đi đi đi. Chị về phòng thay quần áo trước đi, ngoan.” Hà Thành Lâm hối thúc Hà Dung, bảo chị ta nhanh lên một chút, dù sao thời gian cũng không sớm nữa.

Hà Dung chậm rãi trở về phòng đứng trước gương, nhìn chính mình đầu tóc rối bời, mặc đồ ngủ, chẳng trang điểm, chị ta vỗ vỗ mặt mình nói: “Hà Dung à Hà Dung, mày biết mình kém ở đâu không? Vậy bây giờ tao nói cho mày biết, mày chẳng kém ở đâu cả, mày là tốt nhất, lát nữa ra ngoài sẽ mua quần áo đẹp nhất mặc cho Hoàng Mạnh ngắm.”

Sau khi cổ vũ chính mình, chị ta lập tức lôi hết quần áo trong tủ ra, thử từng cái một, cuối cùng là trang điểm thật đẹp.

Đẩy cửa ra đi tới trước mặt Hà Thành Lâm, cậu ta quay lại, một bộ váy xanh nước biển phối hợp với kiểu tóc nhẹ nhàng, trang điểm thục nữ, Hà Thành Lâm nhìn thấy xong vỗ vỗ tay tán thưởng nói: “Đây mới là chị gái của Hà Thành Lâm này nha.”

Hà Dung nghe cậu ta nói vậy càng vui vẻ, chỉ thấy Hà Thành Lâm cúi người xuống đưa tay ra lịch sự nói: “Cô chủ xinh đẹp, hôm nay có thể mời cô cùng ăn một bữa cơm không?” Tiếp theo hôn mu bàn tay Hà Dung một cái, thực sự vô cùng nhã nhặn.

“Vô cùng vinh hạnh thưa hoàng tử của tôi.” Hà Dung hài lòng đặt tay vào tay Hà Thành Lâm, hai người cứ như vậy cùng ra ngoài dạo phố.

Cậu ta biết Hà Dung không thích nơi ồn ào cho nên lúc Hà Dung thay quần áo đã gọi điện thoại dọn dẹp trước.

Trung tâm thương mại lớn như vậy chỉ có bọn họ, Hà Dung thử từng món một, mua hết tất cả quần áo đẹp. Hà Thành Lâm vẫn chưa thành niên nhưng là người làm việc rất ác độc, điều này đã tưởng tượng được qua lần đối xử với Hà Ngân, nhưng cậu ta lại rất tốt với Hà Dung.

“Em trai ngoan, hôm nay thật vui.” Hà Dung chạy đến bên cạnh Hà Thành Lâm, hai người bọn họ ở chung càng giống như Hà Thành Lâm là anh trai, còn Hà Dung lại là cô chị gái mãi mãi không trưởng thành.

“Tâm trạng tốt lên chưa?” Hà Thành Lâm dịu dàng hỏi.

Hà Dung khéo léo gật đầu.

“Còn đi với em nữa không?” Hà Thành Lâm tỏ vẻ thần bí nói, Hà Dung nghe vậy vui vẻ hỏi: “Còn sao?”

Cậu ta nhíu mi chỉ về phía cửa chính, Hà Dung nhìn theo cánh tay Hà Thành Lâm, hai người cười cười nói nói đến địa điểm tiếp theo.

Phan Vân Lam sắp xếp rất nhiều người đến đây quét dọn vệ sinh, cảnh sát cũng ra ra vào vào nhà để thu thập chứng cứ, có thể thấy được không tìm ra bất kỳ chứng cứ nào trong ngôi nhà lộn xộn này.

Nhà Hà Ngân rất lớn cho nên đồ tương đối nhiều, một mình anh ấy quét tước e là không xong, cho nên anh ấy liền gọi rất nhiều người làm thêm đến. Mãi đến hơn tám giờ tối mới coi như dọn dẹp xong, Phan Vân Lam nhìn trong phòng trống rỗng, chỉ có đồ trang trí trên tường là vẫn còn, những thứ khác đều bị ném vào thùng rác, bởi vì chúng đã nát bấy đến không thể dùng được.

Tinh tinh tinh…

Phan Vân Lam lấy di động ra, thấy là trợ lý gọi tới liền nói: “Sao rồi? Thật sao, là ai? Gửi mail cho tôi.”

Sau khi anh ấy cúp điện thoại liền bước nhanh đến phòng Hà Ngân, vừa định gõ cửa lại do dự, trợ lý vừa mới gọi điện nói tìm được kẻ khả nghi qua camera xung quanh.

Do dự một hồi anh ấy vẫn quyết định không vội nói với cô, nếu người kia là người Hà Ngân biết, chắc chắn cô sẽ lập tức giết ngay, anh ấy nghĩ dù sao mình cũng đã đồng ý báo thù giúp cô.

Anh ngồi xuống đất vì sofa cũng bị chặt biến dạng rồi, lấy máy tính ra nghiêm túc xem email.

Trên camera, khoảng mười mấy tên lén lún lẻn vào nhà Hà Ngân, Phan Vân Lam gửi đoạn video này cho cảnh sát, có một vài điểm họ có thể tìm ra.

“Tra ra rồi?” Giọng Hà Ngân khàn khàn vang lên sau lưng dọa Phan Vân Lam đến mức cả máy tính cũng không cầm nổi, xoa ngực quay đầu nhìn Hà Ngân, Phan Vân Lam hít một hơi thật sâu, giọng nói vừa rồi không dọa người, người đứng trước mặt mới là đáng sợ nhất.

Tóc rối tơi bời, mắt sưng đỏ, tiếng nói vô lực, đây là Hà Ngân anh ấy biết sao.

Hà Ngân thấy anh ấy vẫn nhìn mình thì đưa tay vỗ vào mặt anh, xoay người lại, buồn bực nói với anh ấy:

“Ôi chao, anh đừng nhìn nữa.”