*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người theo đuổi Hoắc tiên sinh có thể xếp thành hàng dài vòng quanh Trái Đất, tiền của Hoắc thị phía sau anh có thể dùng để đập chết người, năm năm liền được bầu chọn là người đàn ông phụ nữ muốn gả nhất, mỗi khi ra ngoài đều có phụ nữ giả vờ trùng hợp đâm trúng xe anh, phụ nữ té xuống trước siêu xe giới hạn một trăm bản có thể nói là nhiều vô số, vậy mà bây giờ có người dám coi nah như tiểu bạch kiểm có thể nuôi dưỡng?

Thật là không thể nói lý lẽ!

Hoắc tiên sinh phẫn nộ đập bàn một cái, dùng sức nhiều đến mức làm vẻ mặt anh hơi vặn vẹo. Sắc mặt Hoắc tiên sinh thay đổi, đặt tay ra sau lưng, nỗ lực không xoa nó, trầm mặt rời khỏi thư phòng.

Anh muốn tìm Bạch Thanh Thanh hỏi rõ ràng, rốt cuộc cô đang tính toán cái gì, dám coi anh là tiểu bạch kiểm!

Hoắc tiên sinh mấp máy môi, không vui bấm chuông.

Cửa mở rất nhanh, Bạch Thanh Thanh kinh ngạc khi nhìn thấy anh: “Anh muốn ăn khuya?”

Nói bậy gì đó! Một tổng giám đốc bá đạo tiêu chuẩn sẽ không để ý đến bữa ăn khuya bên trong, càng không bị đồ ăn của kẻ hèn kia quyến rũ, cho dù là bánh brownie* cũng không được!

*(Bánh brownie)

Ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trong không khí, Hoắc tiên sinh mím môi lắc đầu.

“Ồ? Không phải à.” Bạch Thanh Thanh chuẩn bị đóng cửa: “Không có gì thì thôi.”

“Từ từ.”

“Chuyện gì nữa?”

Ngọt ngào trong không khí càng rõ ràng thêm, làm Hoắc tiên sinh không muốn chú ý đến cũng không được, môi anh giật giật, cuối cùng nản lòng nói: “Tôi qua… Ăn khuya.”

Bạch Thanh Thanh buồn cười tranh qua một bên cho anh vào. Nói ra cũng thật khéo, cô mới làm vài món điểm tâm ngọt, định hỏi Hoắc Minh Châu có muốn ăn không, ai dè cô còn chưa ra khỏi cửa, Hoắc Minh Châu đã chủ động qua tìm.

Lần thứ ba bước vào ngôi nhà này, Hoắc tiên sinh đã ngựa quen đường cũ, tự giác ngồi vào bàn, chỉ chờ Bạch Thanh Thanh bưng phần của mình lên. Nhìn theo Bạch Thanh Thanh vào bếp, Hoắc tiên sinh tiếc nuối thu hồi ánh mắt, dư quang thấy tờ giấy trên bàn, tò mò nhìn thoáng qua.

Ngay lập tức thấy được tên của mình, Hoắc tiên sinh sửng sốt một chút, nhanh chóng nhìn qua phòng bếp, cách một nửa cửa kính trong suốt mờ mờ, có thể nhìn thấy bóng người loáng thoáng đang khom lưng làm việc chăm chú, trong thời gian ngắn sẽ không qua đây, thừa dịp lúc này, Hoắc tiên sinh cấp tốc cầm lấy tờ giấy.

Không khác với suy nghĩ của anh, chính là thông tin về mình, tờ giấy mỏng chứa toàn bộ tin tức về anh, ngay cả chuyện anh yêu thầm cô bé đẹp nhất lớp hồi tiểu học cũng được nói đến.

Hừ.

Hoắc tiên sinh khó chịu.

Một tổng giám đốc đủ tư cách sao có thể yêu thầm ai được, bịa đặt, tuyệt đối là bịa đặt.

Đến khi Bạch Thanh Thanh ra, Hoắc tiên sinh chỉ thiếu việc viết lên mặt ba chữ “Tôi không vui”.

Một khối bánh brownie tinh xảo đặt trước mặt mình, Hoắc tiên sinh hơi ngẩng đầu nhìn, Bạch Thanh Thanh mỉm cười rút tờ giấy trong tay anh ra. Anh sửng sốt, cuối cùng mới phản ứng lại, lập tức phẫn nộ nói: “Sao cô lại điều tra tôi?”

“Không phải anh cũng điều tra tôi sao?”

Hoắc tiên sinh nghẹn lời.

Đã bị phát hiện.

Nhất định phải trừ lương trợ lý!

“Chúng ta coi như huề nhau.” Bạch Thanh Thanh nhún vai.

“Huề nhau cái gì?” Hoắc tiên sinh rốt cuộc cũng nhớ được mục đích qua đây của mình: “Sao cô dám xem tôi như tiểu bạch kiểm?”

Bạch Thanh Thanh cười tủm tỉm: “Tôi đâu có đâu.”

Nói bậy!

“Lần trước, lần trước cô nói muốn…” Hẹn hò với tôi… Hoắc tiên sinh nghẹn lại, hai chữ tiếp theo không thể nói ra được.

“Hẹn hò với anh?”

“Không sai.”

Bạch Thanh Thanh hơi cúi đầu, chậm rãi bỏ thêm hai viên đường vào cà phê, bưng ly lên uống một ngụm, hơi nước bốc lên làm mờ tầm mắt cô, lông mi hẹp dài run rẩy, không nói thêm nữa.

Sự trầm mặc đột ngột làm Hoắc tiên sinh không thể thích ứng: “Sao, sao nào?”

“Hơn nữa, tôi cũng quên hỏi anh.” Ly sứ trắng chạm vào mặt bàn thủy tinh vang lên âm thanh, Bạch Thanh Thanh ngẩng đầu lên: “Anh thấy sao về vấn đề này?”

“Vấn đề gì?” Hoắc tiên sinh sửng sốt.

Bạch Thanh Thanh cười: “Đương nhiên là vấn đề hẹn hò.”

“…”

Hoắc tiên sinh không tự giác siết chặt nĩa, cuống quít cúi đầu, tránh đi tầm mắt đối diện, giả vờ không hiểu: “Tôi nhớ lần trước thấy cô, cô đang… Chia tay với bạn trai.”

“Ừ.”

“Hôm qua đúng không?”

“Đúng vậy.”

Hoắc tiên sinh ngẩng đầu lên, trừng cô: “Mới có một ngày, không đúng, chưa đến một ngày nữa, cô vừa chia tay với bạn trai chưa được bao lâu đã tìm người mới?” Quả nhiên đúng là coi anh như tiểu bạch kiểm?!

Vẻ mặt Bạch Thanh Thanh khó hiểu “Thì sao?”

Khi thư ký Dương chia tay với bạn trai cũ, chuyện tình cảm còn ảnh hưởng đến công việc, cả người đều thay đổi, bắt đầu căm thù đàn ông, kể cả Hoắc tiên sinh cũng bị cô ấy ghét, Hoắc tiên sinh thậm chí còn không dám chủ động gọi cô ấy suốt mấy ngày liền, may mà thư ký Dương thất tình thì thất tình, công việc vẫn hoàn thành rất tốt.

Trải qua trường hợp của thư ký Dương, Hoắc tiên sinh đã có vài kinh nghiệm, không nói đến mặt khác, phụ nữ bình thường sau khi chia tay không phải sẽ khóc than trời than đất, làm sao cũng phải cần một khoảng thời gian để bình ổn cảm xúc chứ? Hoặc là giống với thư ký Dương, tính tình thay đổi hoàn toàn.

Có ai như Bạch Thanh Thanh đâu?

Bình tĩnh cứ như chưa có gì xảy ra, chưa qua một ngày đã bắt đầu tìm bạn trai mới, không giống như bị ảnh hưởng tí nào.

Không có dáng vẻ của phụ nữ khi chia tay.

Hoắc tiên sinh nói ra nghi vấn của mình.

Bạch Thanh Thanh bật cười một tiếng: “Sao tôi phải đau lòng? Tôi nhớ lúc đó anh ở gần đó cũng nghe được đúng không? Là do anh ta phản bội tôi trước, chẳng lẽ muốn tôi phải khóc lóc cầu xin nah ta quay lại?”

Á? Nguyên nhân chia tay lần trước của thư ký Dương với bạn trai cũ là gì? Hình như là do năng lực làm việc của thư ký Dương quá lợi hại nên đối phương mới tự ti?

Hoắc tiên sinh chỉ mới gặp qua một lần thất tình đó cảm thấy hoang mang, anh đặt mình vào vị trí của Bạch Thanh Thanh nghĩ nghĩ, nếu bạn gái phản bội mình… Hứ! Phải chia tay! Đau lòng cái rắm!

Hoắc tiên sinh không còn lời nào để nói.

“Đừng đánh trống lảng, anh vẫn chưa trả lời tôi đó?”

Hoắc tiên sinh nói: “Cái đó… Có phải có chỗ nào sai sai không?”

“Hửm?”

“Thông thường thì chuyện tình cảm không phải nên quen biết nhau một thời gian, sau đó một người bắt đầu theo đuổi, cảm thấy thích hợp, cả hai mới có thể bắt đầu hẹn hò…” Sau khi được thư ký nhắc nhở nhiều lần, Hoắc tiên sinh cũng mưa dầm thấm đất học được một ít.

Bạch Thanh Thanh nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu nói: “Không sai, không phải chúng ta cũng như vậy rồi sao.”

Cô đi từng bước: “Hôm qua chúng ta quen biết nhau, sáng nay tôi bắt đầu theo đuổi anh, tôi đã suy xét kĩ càng, về bất kì mặt nào của anh cũng đều phù hợp với yêu cầu của tôi, tuy còn vài vấn đề, nhưng mà không sao, mấy việc này không thể tránh được, hiện tại đã đến giai đoạn hẹn hò, còn gì nữa à?”

Nói rất có đạo lý, Hoắc tiên sinh không có cách nào phản bác lại.

“Chẳng phải cô muốn coi tôi như tiểu bạch kiểm để bao dưỡng sao?”

“Sao anh lại nghĩ vậy?” Vẻ mặt Bạch Thanh Thanh cổ quái nhìn anh: “Trước giờ tôi đều đưa ra yêu cầu bình đẳng, không lẽ anh muốn được bao dưỡng?”

Bạch Thanh Thanh thấy ánh mắt anh đột nhiên trở nên quỷ dị, cô vốn cho rằng đầu óc Hoắc Minh Châu có vấn đề, bây giờ nhìn lại, anh còn có sở thích không muốn người khác biết được?

Hoắc tiên sinh vội vàng phản bác: “Sao có thể.”

“Nếu không, vậy tôi đã đưa ra yêu cầu bình đẳng như vậy rồi, đáp án của anh là gì?”

Hôm qua mới quen biết, hôm nay đã hẹn hò, không lẽ bình thường chuyện tình cảm cũng thế saoo? Hoắc tiên sinh hơi buồn bực, cần phải lấy điện thoại gọi cho thư ký Dương hỏi thêm về việc này.

Hoắc tiên sinh vắt hết óc cự tuyệt: “Tiến triển này có phải hơi nhanh hay không?”

“Anh có bất mãn gì với tôi sao?” Bạch Thanh Thanh nhíu mày: “Bề ngoài? Hay tính cách? Hay là anh đã có người yêu?”

“Không, không phải.”

Bất kể là về bề ngoài hay tính cách, trừ hai cái tát lần đó đi thì Hoắc tiên sinh đều không ghét, ngoài ra sau khi điều tra Bạch Thanh Thanh, anh cũng biết mình đã hiểu lầm—— cho dù như vậy, một tổng giám đốc bá đạo tiêu chuẩn không thể cúi đầu xin lỗi, hơn nữa Bạch Thanh Thanh cũng đã dùng hai bạt tai kia đòi lại rồi!

Nghĩ đến đây, gương mặt bị đánh hơi rát.

Hoắc tiên sinh bỏ nĩa xuống, trên bàn chỉ còn lại cái đĩa trống, anh xoa miệng, rụt rè đứng dậy: “Trước mắt tôi vẫn chưa có ý định hẹn hò gì với ai, cô nên bỏ suy nghĩ này đi, à, bánh rất ngon, cảm ơn.”

Không đợi Bạch Thanh Thanh đáp lại, Hoắc tiên sinh đi ra cửa cứ như chạy trốn, bước chân nhanh hơn so với bình thường mộ chút, sợ người sau lưng bắt lại nói thêm nữa.

Nhưng mà từ bàn đi thẳng ra cửa, đằng sau không có động tĩnh.

Một khắc trước khi đóng cửa, Hoắc tiên sinh tò mò quay đầu nhìn thoáng qua. Bạch Thanh Thanh vẫn ngồi trước bàn ăn, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, mái tóc đen dài rũ xuống che đi mặt cô, Hoắc tiên sinh không thấy được biểu cảm của cô, càng không có cách nào biết được tâm trạng của cô.

Hoắc tiên sinh hơi thấp thỏm, chẳng lẽ cô đang thương tâm vì bị mình từ chối?

Không không không, anh không thể đáp ứng yêu cầu của Bạch Thanh Thanh.

Một tổng giám đốc bá đạo đủ tư cách cho dù có người theo đuổi rất ưu tú đi chăng nữa cũng tuyệt đối không dao động!

Hoắc tiên sinh kiên định đóng cửa lại.

Phía trong cánh cửa.

Bạch Thanh Thanh hơi mất mát bưng ly cà phê lên uống, bất ngờ nhớ đến gì đó, cầm lấy điện thoại bên cạnh, gọi cho Đỗ Linh.

“Alô? Thanh Thanh?” Đỗ Linh ngáp một cái: “Trễ vậy rồi còn có chuyện gì à?”

“Mình thất tình.”

Đỗ Linh đầu bên kia sợ đến mức xém chút nữa té vào bồn tắm: “Cái gì?! Cậu thất tình?! Chờ một chút, cậu nói rõ coi, chúng ta chưa gặp nhau có nửa ngày, cậu bắt đầu hẹn hò lúc nào?”

“Hôm nay.” Bạch Thanh Thanh mím môi, nói lần nữa: “Mình thất tình.”

“Rồi rồi, mình biết.”

Đỗ Linh an ủi: “Rốt cuộc tại sao cậu lại thất tình, cậu kể lại đầu đuôi đi? Còn nữa, đối tượng là ai? Sao mình chưa nghe qua bao giờ?”

“Là Hoắc Minh Châu.”

Bạch Thanh Thanh khổ sở: “Anh ta từ chối mình.”

Đỗ Linh: “…”

“Alô?”

Đỗ Linh yếu ớt hỏi: “Cậu nói thất tình…… Là Hoắc Minh Châu từ chối cậu?”

“Đúng vậy.”

“…”

Đỗ Linh trầm mặc thật lâu, chậm rãi nói: “Thanh Thanh, cậu chờ một chút, mình ngay lập tức qua đó cứu vớt thế giới quan của cậu.”

Hết chương 5

#xanh