Liên tiếp hai lần ngăn chặn lời mời của Phương Niệm Vân, Hoắc tiên sinh không hề có ý định nói chuyện này cho Bạch Thanh Thanh.

Trừ lúc Bạch Thanh Thanh gặp Phương Niệm Vân ở sơn trang nghỉ dưỡng, từ đó chưa từng gặp lại, nhưng Phương Niệm Vân vì thế mà nhớ mãi không quên, chẳng qua ngẫu nhiên gặp được trong trung tâm mua sắm, đã có thể đi theo Bạch Thanh Thanh một đoạn dài.

Trực giác của tổng giám đốc bá đạo nói cho Hoắc tiên sinh, Phương Niệm Vân bất ngờ mời Bạch Thanh Thanh như này, nhất định có chỗ không thích hợp, thân là bạn trai của Bạch Thanh Thanh, anh cần phải giúp Bạch Thanh Thanh cản trở tiểu yêu tinh này!

Cúp máy xong, Phương Niệm Vân không bỏ cuộc gọi thêm vài lần, bị Hoắc tiên sinh hỏa tốc từ chối cuộc gọi, lúc này mới dừng.

Hoắc tiên sinh xóa lịch sử cuộc gọi, kéo số của Phương Niệm Vân vào danh sách đen, xác nhận không lưu lại dấu vết gì mới vừa lòng đặt điện thoại tại chỗ cũ.

Hoắc tiên sinh cảm thấy chuyện này chưa kết thúc đâu.

Vì vậy, trước sinh nhật Phương Niệm Vân một ngày, anh cực kì chú ý hành trình của Bạch Thanh Thanh, biết cô sẽ ở nhà cả ngày mới yên tâm, đến khi sinh nhật Phương Niệm Vân kết thúc, anh không cho Phương Niệm Vân một cơ hội tiếp xúc với Bạch Thanh Thanh.

Ngăn cản thành công một tiểu yêu tinh, Hoắc tiên sinh tỏ vẻ thật vừa lòng.

Hoắc tiên sinh buông lỏng cảnh giác, kết quả ngày hôm sau, Bạch Thanh Thanh nhận được điện thoại của Đỗ Linh.

“Thanh Thanh, rốt cuộc cậu đã làm gì với Phương Niệm Vân vậy?” Đỗ Linh vẻ mặt đau khổ nói với cô: “Có phải người ta đã gửi thiệp mời sinh nhật gì đó cho cậu, kết quả cậu không đến?”

Bạch Thanh Thanh mờ mịt.

“Cậu còn cho người ta vào danh sách đen, bây giờ người ta tìm được mình. Nói muốn mời cậu ra ngoài ăn tối, cô ấy không để ý chuyện cậu lỡ hẹn lần trước.” Đỗ Linh nói xong, tò mò hỏi: “Hai người có ước hẹn gì à?”

Bạch Thanh Thanh thật khó hiểu: “Mình không biết.”

“Vậy bây giờ cô ấy mời cậu, cậu muốn đi không?”

“Thôi bỏ đi, Hoắc Minh Châu sẽ ghen.”

Đỗ Linh hiểu ý: “Được, mình giúp cậu từ chối.”

Đỗ Linh cúp máy, Bạch Thanh Thanh cầm điện

thoại buồn bực nhớ lại, mình rốt cuộc đã hẹn gì với Phương Niệm Vân? Trừ việc ngoài ý muốn ở sơn trang, cô có gặp Phương Niệm Vân là trốn, sợ Hoắc Minh Châu không vui, cô đồng ý hẹn với cô ấy khi nào?

Nghĩ đến lời vừa nãy của Đỗ Linh, Bạch Thanh Thanh lục lọi, quả nhiên tìm thấy một dãy số lạ trong sổ đen.

Bạch Thanh Thanh trầm mặc.

Cô nghĩ mình biết rồi.

Đỗ Linh cúp máy chưa lâu, điện thoại lại vang lên, vẫn là số lạ, Bạch Thanh Thanh do dự một chút, nhận.

“Bạch tiểu thư, là tôi.” Đối phương mở lời: “Tôi là Yến Thu Dương.”

“Yến tổng?”

Yến Thu Dương nói ra ý đồ bất đắc dĩ của mình: “Chắc Bạch tiểu thư cũng biết chuyện của em gái tôi, sinh nhật hôm qua của nó, đợi rất lâu mà Bạch tiểu thư không đến, hôm nay muốn tôi phải hẹn cô cho bằng được, nói muốn ăn bữa cơm, dù sao con bé cũng là em tôi, tôi cũng chỉ có thể thử hỏi ý của Bạch tiểu thư.”

“Không đi.” Cô nói xong liền chuẩn bị tắt máy.

“Khoan khoan, hay là cô cứ suy xét một chút đi.”

Yến Thu Dương đau đầu nói: “Em họ tôi bị chiều hư, cho dù lần này có từ chối, chỉ sợ sau này vẫn còn dây dưa không rõ, không bằng bây giờ cô cứ nói rõ ràng với nó, dẫn theo Hoắc tổng cũng được. Lúc trước nó có ý ái một Hoắc tổng, tôi nghĩ nó muốn tìm cô chắc là vì Hoắc tổng.”

Ồ?

Bạch Thanh Thanh nhướng mày, thì ra không phải

do cô, là Hoắc Minh Châu?

Bạch Thanh Thanh mới trải qua việc bạn trai phản bội, chưa từng thấy tiểu yêu tinh tìm tới cửa, cô hiếm khi sinh ra tí hứng thú, suy nghĩ rồi đồng ý luôn.

Tối đến, khi Hoắc tiên sinh biết được chuyện này cứ như trời sắp sụp xuống.

Rõ ràng anh đã phòng thủ kính cẩn như này! Sao vẫn có thể liên hệ được với Bạch Thanh Thanh!

Hơn nữa còn thông qua Yến Thu Dương!

Đáng giận, biết vậy đã kéo Yến Thu Dương vào sổ đen!

Hoắc tiên sinh trầm mặt mặc váy công chúa nạm kim cương cho Chúc Chúc, vẻ mặt khó chịu thực hiện cuộc hẹn.

Bọn họ hẹn ở một nhà hàng địa phương, tất cả đều là Phương Niệm Vân chuẩn bị, khi hai người đến, Phương Niệm Vân và Yến Thu Dương đã có mặt ở đó.

Thấy có thêm người, Hoắc tiên sinh càng không vui. Anh khó chịu mím chặt môi, không thèm che dấu sắc mặt đen thui, ai nhìn cũng biết anh đang không vui, Chúc Chúc trong lòng anh cũng không dám lộn xộn.

Tầm mắt Yến Thu Dương không nhịn được lướt qua ngực anh vài lần, không biết có phải là ảo giác hay không, anh ta cảm thấy hình như đã nhìn thấy con chó mặc váy công chúa trong lòng Hoắc tiên sinh ở đâu đó, nhưng hình dạng mấy con chó cũng không khác nhau lắm, Yến Thu Dương nghĩ ngợi, cho rằng đó là ảo giác.

Chúc Chúc “gâu gâu” hai tiếng với anh ta, Yến Thu Dương lập tức quay đầu, tia nghi hoặc cuối cùng cũng biến mất.

Bên này, Phương Niệm Vân cắn môi, vẻ mặt ấm ức nhìn Bạch Thanh Thanh: “Sao hôm qua cô không đến?” Cô ấy còn đặc biệt nói cho chị em của mình biết, muốn cho Bạch Thanh Thanh gia nhập vào vòng tròn này, sau này đi đâu với Hoắc tổng cũng sẽ không tự ti, ai biết cô ấy đã chuẩn bị xong xuôi hết thảy, kết quả Bạch Thanh Thanh vốn là vai chính lại không hề xuất hiện.

Bạch Thanh Thanh mặt không đổi sắc liếc Hoắc tiên sinh, nhàn nhạt nói: “Quên rồi.”

“Sao cô kéo tôi vào danh sắc đen?”

“Trượt tay.”

“…”

Phương Niệm Vân tức giận trừng mắt với cô.

Hoắc tiên sinh ngồi bên cạnh đang sửa sang váy cho Chúc Chúc dừng tay, ánh mắt chột dạ nhìn quanh bốn phía.

Từng món ăn tinh xảo được bày lên, bốn người chọn mấy đề tài không mặn không nhạt hàn huyên một chút, ăn được một nửa, Chúc Chúc nhàm chán động động, làm Hoắc tiên sinh nhất thời không kịp chuẩn bị, bỗng nhiên nhảy ra ngoài.

Hoắc tiên sinh trở tay không kịp, nhìn bộ váy công chúa nạm kim cương mới toanh lúc lắc rời đi.

Anh sửng sốt, vội vàng đặt dao nĩa trong tay xuống, lau lau khóe miệng: “Anh đuổi theo Chúc Chúc.” Nói xong liền đuổi theo.

Mí mắt Yến Thu Dương giựt giựt, cảnh tượng này quá quen mắt.

Bạch Thanh Thanh đang chuẩn bị đứng dậy, Phương Niệm Vân đối diện bỗng đứng lên, để lại một câu: “Tôi đi giúp đỡ.” Đuổi theo sát Hoắc tiên sinh.

Bóng lưng hai người rất nhanh đã biến mất ở chỗ rẽ.

Bạch Thanh Thanh: “…” Chà chà, tiểu yêu tinh này xuống tay rất nhanh.

“Bạch tiểu thư, em gái tôi lỗ mãng, làm cô và Hoắc tổng gặp phiền toái.” Yến Thu Dương nói, móc một hộp nhỏ từ trong túi ra, đẩy đến trước mặt cô: “Quà tạ lỗi nho nhỏ, hy vọng Bạch tiểu thư nhận lấy.”

Bạch Thanh Thanh mỉm cười nhìn anh ta: “Lần nào anh cũng thích tặng đồ?”

“Chỉ sợ một câu xin lỗi khó có thể giải quyết hết chuyện của em gái.” Yến Thu Dương xin lỗi nói: “Từ mấy năm trước nó đã có hảo cảm với Hoắc tổng, Hoắc tổng là người lãnh đạm, bọn họ chưa từng nói được vài câu, hiện tại vất vả lắm mới có cơ hội, không quan tâm gì nữa mà bắt đầu lì lợm la liếm, đã tạo nhiều phiền toái cho hai người.”

“Anh đã biết, còn ngăn tôi đuổi theo hai người họ, là để lại không gian riêng tư cho cả hai?” Bạch Thanh Thanh khoanh tay trước ngực, hiểu rõ nói: “Phương Niệm Vân kêu anh làm?”

“Cái gì cũng không thể gạt được cô.”

Yến Thu Dương cười cười: “Tôi tin tưởng cách làm người của Hoắc tổng, mới chịu đáp ứng, tuy em gái tôi có niềm say mê với Hoắc tổng, nhưng nếu ăn ngay nói thật, bất kì phương diện nào của nó cũng kém hơn cô, sẽ không thể làm Hoắc tổng nhìn có bằng con mắt khác.”

Bạch Thanh Thanh cười nhẹ, không nói gì.

Yến Thu Dương đẩy hộp qua: “Lần trước cô đã không nhận, lúc này cũng nên có lý do.”

Bạch Thanh Thanh bất động.

“Cô yên tâm, về nhà tôi sẽ nói rõ ràng với nó, tôi bảo đảm, từ giờ nó sẽ không bao giờ quấy rầy cô và Hoắc tổng nửa.” Yến Thu Dương nói: “Bạch tiểu thư thấy tôi thành tâm như vầy cũng nên nhận lấy đi.”

Bạch Thanh Thanh ngồi một hồi lâu, mới cầm lấy cái hộp đó lên, cô nhìn Yến Thu Dương, khóe môi bỗng nhiên cười nói: “Nếu anh không làm được, tôi sẽ mua một trăm con chó tặng cho anh.”

Cả người Yến Thu Dương cứng đờ.

“Nhìn thành ý của anh, Yến tổng sẽ không lật lọng đâu phải không?”

Toàn bộ đầu óc của Yến Thu Dương đang bị bộ lông xù xù đó chi phối, cả người run rẩy đáp ứng.

Khi Hoắc tiên sinh trở về, nhìn thấy cảnh Bạch Thanh Thanh nhận lấy cái hộp đó.

Sắc mặt của anh trong nháy mắt trầm xuống, không vạch trần, nhưng vẫn luôn khó coi, đến khi bữa tối kết thúc, mới xem nhẹ biểu tình lưu luyến không rời của Phương Niệm Vân, lập tức túm Bạch Thanh Thanh về nhà.

Hoắc tiên sinh rất bất mãn.

Sao Bạch Thanh Thanh lại nhận quà của Yến Thu Dương, chẳng lẽ khi anh không có mặt hai người đã xảy ra chuyện gì? Không không không Thanh Thanh sẽ không làm thế đâu, nhưng tại sao cô lại nhận đồ của Yến Thu Dương? Nhìn cách đóng gói tinh xảo của nó, Hoắc tiên sinh thừa dịp Bạch Thanh Thanh không chú ý lén mở ra, bên trong vậy mà là vòng cổ.

Hoắc tiên sinh lập tức nhớ đến vòng cổ mình đã tỉ mỉ lựa chọn, sau khi đưa ra thì không thấy xuất hiện nữa.

Hoắc tiên sinh ấm ức! Trong lòng Hoắc tiên sinh buồn khổ!

Nhưng vì hình tượng tổng giám đốc bá đạo của mình, để không biến mình thành một bình giấm, Hoắc tiên sinh không có cách nào nói ra.

Hoắc tiên sinh nghẹn đến khó nhịn.

Tối nay, Bạch Thanh Thanh như bình thường áp đảo anh bên dưới, trong lúc mê mang giữa biển tình, tầm mắt Hoắc tiên sinh loáng thoáng xẹt qua cổ cô, bỗng nhiên thanh tỉnh.

Cái hộp Yến Thu Dương đưa lại xuất hiện trước mắt anh.

Hoắc tiên sinh mím môi, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, bỗng nhiên dùng lực xoay người đè Bạch Thanh Thanh dưới thân.

“Hửm?” Bạch Thanh Thanh hơi kinh ngạc xoa mặt anh: “Sao vậy?”

Hoắc tiên sinh không nói gì, anh cúi đầu, học theo Bạch Thanh Thanh ngậm lấy cánh môi người bên dưới, liếm cắn tới lui, ngăn chận đối phương, tung ra mọi kỹ xảo đã học được trên từ cô.

Trong mắt Bạch Thanh Thanh hiện lên nghi hoặc, rất mau nhớ đến hành động lén lút tối nay của Hoắc tiên sinh, ý cười chợt lóe qua đáy mắt cô, cô không phản kháng, ngược lại chủ động ôm lấy eo Hoắc tiên sinh, vô cùng chờ mong đón nhận.

Tối nay.

Trải qua vô số đêm bị chi phối sợ hãi, rốt cuộc tiểu Hoắc tiên sinh đã thắng lợi áp đảo!

Hết chương 49

#xanh