Hoắc tiên sinh đột nhiên xuất hiện khiến bốn người ở đây đều lắp bắp kinh hãi.

Yến Thu Dương hoàn hồn nhanh nhất, gật đầu chào anh: “Hoắc tổng, xin chào, thật trùng hợp.”

“Không trùng hợp.” Hoắc tiên sinh vẻ mặt lãnh khốc: “Tôi đến đây vì Thanh Thanh.” Ngụ ý: Gặp được anh chỉ là thuận tiện thôi.

Yến Thu Dương nghẹn họng, tiếp tục nói: “Không ngờ rằng hôm nay ở đây có thể gặp được Bạch tiểu thư, còn có thể tái ngộ Hoắc tổng, xem ra hôm nay ra cửa quả nhiên rất đúng.”

Hoắc tiên sinh hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm: Nếu sớm biết anh ta đến đây, mình nhất định sẽ mang Chúc Chúc đến cùng, tương tự lần trước, dời đi lực chú ý của anh ta, như vậy ánh mắt của anh ta mới không dừng trên người Thanh Thanh nữa.

Nghĩ đến Chúc Chúc, Hoắc tiên sinh lập tức nhìn xong quanh, không thể tìm thấy nơi nào có chó, anh rất buồn bực, hỏi Bạch Thanh Thanh: “Chúc Chúc đâu?”

“Em để nó trong nhà, chắc là đang ngủ.” Bạch Thanh Thanh trả lời đúng sự thật.

Yến Thu Dương tò mò: “Chúc Chúc là?”

“Là chó chúng tôi nuôi.”

Yến Thu Dương trầm mặc một chút, quyết đoán ngậm miệng lại, lùi lại rời khỏi phạm vi tầm mắt có tính sát thương của Hoắc tiên sinh.

Hoắc tiên sinh dời lực chú ý khỏi anh ta, dừng trên người Phương Niệm Vân.

Nếu nói trong những người này ai là người anh đề phòng nhất, chắc chắn là Phương Niệm Vân chứ còn ai, cảnh tượng khi mở cửa ở sơn trang làm anh không thể quên được, lực sát thương quá lớn, tức giận đến mức Hoắc tiên sinh phải mang theo Bạch Thanh Thanh lập tức trở về, trước khi đi, Phương Niệm Vân còn lôi kéo anh, bộ dạng lưu luyến không rời, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng ngó qua Bạch Thanh Thanh, nói trong đó không có ý tứ mờ ám gì mới lạ.

Hoắc tiên sinh lập tức cảnh giác: “Sao Phương tiểu thư lại ở đây?”

“Tôi… Tôi đi dạo phố cùng anh họ.” Dưới tầm mắt áp bức của anh, Phương Niệm Vân không nhịn được lùi ra phía sau Yến Thu Dương: “Sau đó đụng phải Bạch Thanh Thanh…”

Phương Niệm Vân kinh hoảng, lời vừa nãy của cô có bị Hoắc tiên sinh nghe được không?! Hoắc tổng sẽ nhìn cô như thế nào? Có cho rằng cô thật sự khinh thường Bạch Thanh Thanh không?

Cô ấy chẳng qua là lo lắng cho đối phương, thật sự không nhìn nổi cách ăn mặc của cô thôi mà, là vì cô tính toán từ đáy lòng, phải biết rằng Hoắc tổng gặp qua không ít phụ nữ, Bạch Thanh Thanh không có bối cảnh, mặc dù không biết vì sao cô quen biết với anh họ của mình, nhưng với ánh mắt bắt bẻ Hoắc Minh Châu như này, cô còn ăn mặc tùy tiện như thế thì nhất định sẽ bị ghét bỏ!

Phương Niệm Vân lấy lại bình tĩnh, kiên định nói: “Trùng hợp đụng phải Bạch Thanh Thanh, nên cho cô ấy một ít ý kiến để tham khảo.”

Hoắc tiên sinh hồ nghi nhìn cô ấy một cái mới thu hồi ánh mắt.

Còn Đỗ Linh, không cần phải nói cũng biết, cô ấy đến đây cùng Bạch Thanh Thanh.

Cái thẻ đặt trên bàn lúc này mới được nhớ đến.

Nhân viên trong tiệm đã đi đến, cẩn thận cầm nó lên, cô ấy thận trọng hỏi: “Xin hỏi vừa rồi muốn mua…”

Bạch Thanh Thanh: “Bỏ đi.”

Hoắc tiên sinh: “Gói hết lại.”

Hai người đồng thời mở miệng, đồng thời im miệng.

Hoắc tiên sinh nói trước: “Thanh Thanh, Phương tiểu thư nói rất đúng, em cần phải đối xử tốt với bản thân một chút.”

Phương Niệm Vân đứng một bên dùng sức gật đầu.

Sắc mặt Hoắc tiên sinh khó có khi nhu hòa: “Em không cần tiếc tiền thay anh, chút tiền này, anh vẫn trả nổi.”

Bạch Thanh Thanh: “…”

Là nhân vật chính của đề tài, cuối cùng Bạch Thanh Thanh cũng tìm được cơ hội nói chuyện, cô rút tấm thẻ từ tay nhân viên, vẻ mặt = = nhìn Hoắc tiên sinh: “Hoắc Minh Châu, có phải anh ngại chuyện này còn chưa đủ loạn?”

Hoắc tiên sinh ấm ức.

Anh đang nghiêm túc làm theo bản kế hoạch, chẳng những phát huy khí thế tổng giám đốc bá đạo vô cùng nhuần nhuyễn mà còn sắp xếp niềm vui bất ngờ của mình rất rất thỏa đáng, hơn nữa, anh còn đứng ra giải vây giúp Bạch Thanh Thanh, củng cố thêm địa vị của bạn trai chính thức, một mũi tên trúng bốn con chim.

Quả thực hoàn mỹ đến mức không tìm ra sai lầm!

Hoắc tiên sinh ấm ức, Hoắc tiên sinh khổ sở trong lòng, vậy mà ở đây còn có người ngoài, anh không có khả năng thể hiện ra ngoài.

Bạch Thanh Thanh kéo Đỗ Linh đang muốn nói tiếp, quay đầu nói với Phương Niệm Vân: “Phương tiểu thư, cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng Hoắc Minh Châu sẽ không làm ra chuyện như thế, cô không cần lo lắng.”

Phương Niệm Vân: QAQ

“Yến tổng…”

Yến Thu Dương kéo tay em gái mình lùi một bước: “Tôi và em gái còn có việc, không quấy rầy Bạch tiểu thư và Hoắc tổng.”

Anh ta nói xong, bất chấp Phương Niệm Vân có chuyện muốn nói, kéo tay cô ấy lôi thẳng ra cửa.

Cửa hàng to như vậy chỉ còn ba người bọn họ. Ngay cả nhân viên cũng đã trốn ra phía xa, không dám tới gần. Đỗ Linh nghĩ nghĩ, cơ trí đi ra, đứng cùng Dương Xảo Mạn bên ngoài.

Không còn người ngoài ở đây, rốt cuộc Hoắc tiên sinh cũng không còn giữ bộ dạng tổng giám đốc bá đạo, khí thế của anh lập tức chìm xuống, ánh mắt nhìn Bạch Thanh Thanh trở nên đáng thương: “Anh không muốn nghe người khác nói em như thế, em tốt như vậy, căn bản không cần hàng hiệu gì đó để tăng giá trị.”

Bạch Thanh Thanh buồn cười xoa xoa tóc anh: “Em biết.”

Hoắc tiên sinh sáng mắt, lấy ra tấm thẻ, vỗ lên bàn, vui vẻ và phấn chấn nói: “Chúng ta mua luôn cái cửa hàng này đi!”

Bạch Thanh Thanh: “…”

Bạch Thanh Thanh mặt không cảm xúc tịch thu thẻ của anh, lướt qua anh đi ra.

Dương Xảo Mạn nơm nớp lo sợ đứng ở cửa tiệm, trong lòng hung hăng giáo huấn bản thân của mấy chục phút trước, cô ấy nghe động tĩnh bên trong, nghe tiếng “Bộp”, một thứ bị ném lên bàn, tim cô ấy cũng run rẩy một chút.

Hoắc tổng làm ra loại chuyện này trước mặt Bạch Thanh Thanh, Bạch Thanh Thanh sẽ nghĩ như thế nào? Có thể nhớ đến lời khuyên của cô ấy hay không?

Trong lòng Dương Xảo Mạn kêu khổ, cô đã đưa cho Hoắc tổng một bản kế hoạch, trên đó viết tặng quà cho bạn gái sẽ làm tâm trạng cô ấy tốt lên, do đó khả năng Hoắc tổng thành công đẩy ngã Bạch Thanh Thanh sẽ cao hơn một chút, nhưng đến bây giờ cô ấy chưa từng nói Hoắc tổng phải mua toàn bộ cửa hàng mà!

Không phải cô ấy nói, về tài sản, Hoắc tổng khó có thể so sánh được với Bạch Thanh Thanh.

Trong khi cô ấy đang suy nghĩ miên man, Bạch Thanh Thanh đã đi đến trước mặt, đưa tấm thẻ đó qua.

Dương Xảo Mạn hiểu ý, cung kính đồng ý: “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ để mắt đến Hoắc tổng, tuyệt đối sẽ không để ngài ấy làm ra chuyện này.”

“Không phải.” Bạch Thanh Thanh nói: “Ý tôi là, nếu không đủ thì tới tìm tôi.”

Dương Xảo Mạn sửng sốt: “Cái gì?”

“Bằng cái cách tiêu tiền của anh ấy, chỉ sợ có lấy Hoắc thị cũng không đủ.” Bạch Thanh Thanh ánh mắt ôn nhu nói: “Anh ấy thích như vậy, cũng không có cách nào, cô không cần hạn chế, sau này ở những thứ cần phải bỏ tiền ra, nếu không đủ, cô cứ đi tìm Đỗ Linh, cô ấy sẽ chuyển qua. Hoặc là làm một cái thẻ phụ của tôi.”

“…”

Dương Xảo Mạn ngơ ngác đáp ứng.

Cô ấy chán nản nhìn Hoắc tiên sinh đi ra từ cửa, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận ghen ghét.

*

Kế hoạch lại thất bại, thậm chí mua mua mua cho Bạch Thanh Thanh cũng không thành công, Hoắc tiên sinh cực kì uể oải, trước mặt thư ký và trợ lý của mình, vẻ mặt chính trực ngầm quyết định về sớm, đi theo Bạch Thanh Thanh về nhà.

Trên đường về nhà, bọn họ dừng vài lần, đến cửa hàng dụng cụ nhà cửa mua đồ dùng cho phòng mới của Chúc Chúc, đến cửa hàng thú cưng mua đồ ăn vị mới và đồ chơi cho nó.

Hoắc tiên sinh cầm thẻ của Bạch Thanh Thanh, mua cho cô cún nhà mình một cái tủ quần áo nho nhỏ nhưng xa hoa, cuối cùng mới thỏa mãn dục vọng mua mua mua của anh trong cửa hàng.

“Chúng ta phải làm gì?” Hoắc tiên sinh tò mò nhìn thùng sơn sau xe: “Em muốn trang trí lại?”

“Nên chuẩn bị cho Chúc Chúc một căn phòng mới, vốn đã đồng ý với nó, vẫn chưa kịp làm.”

Hoắc tiên sinh loáng thoáng có một chút ấn tượng, Bạch Thanh Thanh đã nói chuyện này với Chúc Chúc, chẳng qua hôm đó có vị tiểu thuyết gia đến, bị chuyện mình xuyên qua gián đoạn nên sau đó anh đã quên mất.

Hoắc tiên sinh hứng thú bừng bừng ôm đồ chơi cho Chúc Chúc lên lầu, anh ôm Chúc Chúc ngồi một bên, nhìn Bạch Thanh Thanh đi vào phòng cho khách, trên sàn nhà trải báo, mở thùng sơn ra.

“Em muốn làm gì?”

“Sơn tường.”

“(⊙o⊙) Á.”

Phòng cho khách chỉ đặt một cái giường đơn giản, chưa kịp trang trí, tường vẫn là màu trắng.

Sơn tường cần có thời gian, Hoắc tiên sinh nhìn trong chốc lát, cảm thấy nhàm chán, anh buông Chúc Chúc ra, để mặc cún con hưng phấn phe phẩy cái đuôi ngồi xổm tại chỗ, còn mình thì đi ra ngoài, chuẩn bị tìm chuyện làm.

Anh đi một vòng trong nhà, không chờ anh tìm việc giết thời gian, đã nghe được tiếng chuông cửa.

“Ding dong.”

Hoắc tiên sinh tò mò đi qua mở cửa.

Ngoài cửa là nhân viên chuyển phát nhanh: “Chào ngài, là chuyển phát nhanh của Bạch Thanh Thanh tiểu thư.”

Hoắc tiên sinh thay cô ký nhận, đóng cửa xong, tò mò chạy vào phòng khách: “Thanh Thanh, anh có thể mở không?”

“Ừ.”

Chuyển phát nhanh là một văn kiện, xé giấy bao bên ngoài ra, Hoắc tiên sinh tò mò mở ra, bên trong rớt ra một tấm thiệp.

Anh nhặt lên nhìn thoáng qua, là thư mời, người được mời là Bạch Thanh Thanh, ký tên là Phương Niệm Vân, địa điểm là Phương gia, chủ đề là tiệc sinh nhật của Phương Niệm Vân.

Hoắc tiên sinh dừng một chút, anh lén nhìn qua Bạch Thanh Thanh, thừa dịp cô không chú ý, đi lùi lại ra khỏi nhà, lén quăng thư mời vào thùng rác.

Phương Niệm Vân này thật đúng là âm hồn không tan mà!

Hết chương 47