Hơn 6 giờ tối mẹ Việt mới vào bệnh viện, vừa ngồi vào chỗ mẹ Việt đã nói.

- chào cháu, nghe nói cháu bị mất trí nhớ. Không biết cháu còn nhận ra cô không?

- mẹ, mẹ nói linh tinh cái gì vậy?

- May quá tổng giám đốc vẫn còn nhớ mẹ.

- con lại tưởng mẹ quên luôn đứa con này rồi chứ?

- mẹ còn chưa nói con đâu, cùng một thời điểm làm 4, 5 dự án một lúc. Nếu không phải trợ lý của con giỏi giang thì chắc giờ này mẹ vẫn còn đang phải ở công ty tăng ca đấy.

- con cũng có nhớ đâu. Vài ngày nữa ra viện con sẽ giải quyết.

- trợ lý đã tìm ra kẻ gây tai nạn cho con xong bỏ trốn rồi. Bây giờ đang ở Cục Cảnh Sát.

- chuyện ấy cứ để cho cảnh sát người ta xử lý.

Mẹ Việt nhìn Linh rồi lại nhìn Việt, nụ cười của bà vô cùng ẩn ý.

- Mẹ đừng có cười như thế, mỗi lần nhìn thấy nụ cười ấy của mẹ là con lại cảm thấy có chuyện không lành rồi.

- ở đây chắc không cần mẹ đúng không? Dẫu sao thì trí nhớ của con cũng chỉ mất đi một chút chứ cũng đâu có ngốc.

- con có phải con ruột của mẹ không vậy? Con bị như thế này mà mẹ còn tâm tư để nói đùa?

- Con muốn mẹ ôm con rồi khóc lóc ỉ ôi hay sao? Nếu muốn thì nói với mẹ, không cần ngại.

- Thôi không cần.

- đồ ăn buổi chiều cho hai đứa mẹ để trên bàn. Công việc bận quá mẹ không tự mình nấu được nên mua ở ngoài. Hai đứa ăn tạm.

Nói rồi mẹ Việt kéo tay Linh ra ngoài hành lang. Vẻ mặt vui vẻ hớn hở khi nãy hoàn toàn biến mất. Trở lại đúng hình ảnh lo lắng của một người mẹ.

- tình hình của nó sao rồi?

- sức khỏe của anh ấy bác sĩ nói là hồi cũng rất tốt. Chỉ có điều khoảng kí ức hai năm trở lại đây là anh ấy không nhớ.

- bác sĩ có nói là khi nào nó sẽ lại không?

- bác sĩ nói là phải có những mảng kí ức thật sự quan trọng đặc biệt kích thích thì anh ấy mới có thể nhớ lại nhanh được. Còn thuận theo tự nhiên thì cơ hội sẽ rất mong manh.

- đợi thêm một thời gian nữa vết thương của nó ổn định đã. Thời gian này hi vọng con cố gắng chăm sóc cho nó. Mà hai đứa tiến triển tới đâu rồi, cô có hy vọng có con dâu không đây?

Linh ngượng ngùng nói với mẹ Việt.

- cũng nhờ cô với mẹ con nhiệt tình luôn đắp nên đợt công tác vừa rồi anh ấy đã cầu hôn với con.

- thật sao? Vậy thì tốt quá, tốt quá rồi.

Mẹ Việt vui mừng nắm lấy tay Linh, thời điểm xảy ra chuyện cũng là thời điểm Việt có người ở bên cạnh chăm sóc.

- Vất vả cho con rồi.

Linh cảm thấy mình còn rất may mắn vì có được sự ủng hộ của mẹ Việt. Lần này coi như cũng là thử thách của cô với amh ta. Có lẽ ông trời muốn biết tình cảm của hai người tới đâu. Chỉ cần Việt khỏe mạnh là được rồi.

Mẹ Việt vào lại trong phòng nói chuyện với Việt còn Linh ở ngoài, có nhiều chuyện đôi khi cũng không thích hợp để cô nghe cho lắm.

Việt: Ngày mai mẹ đem theo tài liệu để con xem qua.

- sức khỏe chưa hồi phục không nên cố. Ngày trước mẹ có thể làm được thì bây giờ cũng chẳng khó khăn gì.

- con ổn mà.

- nếu đã ổn như vậy rồi thì mẹ về trước nha, không cần tiễn.

Mẹ Việt rời khỏi phòng, nhìn thấy Linh bà lại nghĩ ra một vài ý định.

- đi với cô.

- đi đâu vậy ạ.

- đi theo cô, cô chỉ cho vài chiêu để thu phục lại thần trí của thằng oắt con đó.

Người đi đằng trước lôi lôi kéo kéo người đằng sau, mẹ Việt còn sốt sắng hơn cả Linh.

- lấy giấy bút ra ghi, cô đọc cho.

- ghi...gì ạ.

- ghi hết.

Linh vẫn ngơ ngác chẳng hiểu gì, cô lấy quyển sổ ghi chú trong túi ra. Bắt đầu chăm chú lắng nghe.

- sở thích của nó. Thích nhất ăn quýt, bắp cải, thịt bò. Ghét nhất chuối, các loại rau khác chỉ ăn cho có.

Linh cố ghi thật nhanh để cho kịp, mẹ Việt nói nhanh như người ta bắn súng liên thanh vậy.

- tính cách nó ưa sạch sẽ, không thích chó mèo vì nó dị ứng. Nó có hơi cuồng công việc nhưng rất quan tâm đến người bên cạnh nó. Nhìn bên ngoài lạnh lùng thế chứ thực ra nó ấm áp lắm.

- vâng.

- cô nói cho con nghe, nó sợ nhất côn trùng, hôm nào nhớ bắt trêu nó.

Trời không sợ đất không sợ lại sợ sâu, anh hùng kiệt xuất cũng phải có điểm yếi, quả thực không sai.

Linh quay lại phòng, cô lấy cháo cho Việt.

- anh ăn đi, mai em về nấu cháo khác cho anh

- không muốn ăn.

- anh không muốn ra viện à? Để em nói với bác sĩ giúp anh.

Mặt việt tối sầm lại, lặng lẽ ăn hết tô cháo.

Đến đêm, mọi thứ xung quanh đều trở lên yên lặng. Linh nằm lên ghế sôpha, chỉ có duy nhất một chiếc chăn mỏng đắp lên người.

- anh ngủ ngon.

Linh ngủ rồi Việt vẫn chưa ngủ được, anh ở điện thoại xem video cầu hôn mà trợ lý gửi, nhìn nụ cười hạnh phúc của mình mà tự ngỡ ngàng.

Ánh mắt nhìn về phía Linh, cô co chân lại vì lạnh, trong lòng lo lắng không yên, lại lặng lẽ đem chăn xuống đắp cho cô. Nếu không phải cánh tay bị thương, có lẽ đã đặt cô lên giường ngủ rồi.

Cũng thời điểm ấy ở nhà Hải.

- bố mẹ đi công tác chưa về, anh muốn đi đâu.

Nguyệt thấy Hải gấp hành lý, cô nắm lấy cánh tay anh ta.

- mai anh chuyển nhà, anh muốn có không gian riêng.

- tại sao? Vì cái Linh?

- anh không muốn ở đây ngày ngày ngóng đợi cô ấy về nhà nưã.

- anh bỏ cuộc?

- anh không muốn cô ấy khó sử.

- ít nhất anh cũng phải làm gì đó chứ? Sao anh có thể dễ dàng buông bỏ như vậy? Tình cảm của anh với nó bao nhiêu năm? Chẳng lẽ lại không bằng thứ tình cảm mấy ngày?

Hải thở dài, tay vẫn lấy quần áo cho vào vali.

- em có biết như thế nào là thật lòng thích một người không? Thích một người là chỉ cần nhìn người ấy hạnh phúc mình cũng hạnh phúc.

- anh điên rồi.

- nếu có thể, hai mấy năm bên cạnh nhau cô ấy đã thích anh rồi. Anh cả đời này chỉ có thể là anh trai thôi.

Không hối hận, đời này chẳng có gì hối tiếc vì tỏ tình cũng tỏ tình rồi, mọi thứ còn lại tuỳ nhân duyên sắp đặt.

Trước đó cũng từng nghĩ đến tranh giành, đêń thủ đoạn nhưng rồi nghĩ lại: tổn thương, phá hoại hạnh phúc của người con gái ấy thì có còn là tình yêu nữa không? Hay đó là đố kị, là ghen ghéy, là độc chiếm?

Nguyệt cứ đi theo Hải, nói từ chuyện này qua truyện kia khiến anh ta đau đầu nên đi luôn trong đêm, căn nhà rộng lớn chỉ còn mình Nguyệt.

Hải chuyển tới chung cư ở, vừa gần công ty lại giúp tâm trí ổn định. Từ hôm tỏ tình thất bại, tâm trí cứ thế mơ hồ,làm việc gì cũng không thấy hiệu quả.

Hải chọn một căn có lan can, từ đó có thể nhìn ra đường phố, ít nhất thì bản thân cũng không cảm thấy quá cô độc.

Chỉ là bản thân muốn chờ, đối phương một chút hy vọng cũng không để lại, chắc có lẽ đến khi không đủ kiên nhẫn nữa thì sẽ từ bỏ.

Mấy ngày sau đó Việt được ra viện về nhà. Mẹ Việt trăm ngàn lý do không về nhà, người giúp việc cũng không thuê, một lòng một dạ để Linh ở chăm sóc.

Lại còn thêm sự ủng hộ của mẹ Linh, Việt có nói gì cũng không thể thay đổi được.

Linh đem hết ₫ồ cá nhân tới, bắt đầu thực hiện chiến dịch tấn công, lôi kéo con tim đi lạc kia quay trở về.

Khi thấy Linh chuẩn bị nấu ăn Việt bảo.

- đã mấy ngày ăn cháo liên tục rồi, có thể ăn cái khác được không?

- vậy anh đợi em.

30 phút sau Linh đem tới một chén súp, Việt méo mặt.

- tôi muốn ăn cơm, là cơm đấy.

- vết thương trên đầu của anh, nhai cơm sẽ rất đau.

- cô có cần coi tôi như người bệnh thế không?

Vốn dĩ là người bệnh mà, quen được anh quan tâm rồi, giờ cứ lạnh nhạt trong lòng Linh lại thấy nhói, nét mặt cũng u buồn.

- cô sao vậy?

- không sao, chỉ là em thấy nhớ một người.

- nhớ ai?

- người àn ông của em bình thường anh ấy rất ít khi cười, nhưng khi bên nhau anh ấy luôn dịu dàng, ánh mắt cũng ôn nhu, lại còn hay cười nữa. Anh ấy rất quan tâm em, em muốn gì cũng đều nuông chiều.

Chiêu công kích quả nhiên có tác dụng. Mấy ngày trong bệnh viện được Linh chăm sóc, Việt đã không còn suy nghĩ muốn tách cô ra khỏi cuộc sống của mình nữa. Giờ tự nhiên bảo nhớ người khác, sắc mặt Việt cực kì u ám.

- nhớ vậy sao cô không tới mà gặp, ở đây làm gì?

- anh ghen à?

- vớ vẩn....Nhưng anh ta là ai vậy?

- người ấy đang ở ngay trước mặt em, chỉ có điều những yêu thương ấy tạm thời chưa quay trở lại.

Linh đứng dậy đi ra ngoài.

- thôi anh ăn đi.

Việt kịp nhìn thấy mắt Linh hơi đỏ, cũng nhận thấy không khí xung quanh trùng xuống. Tình cảm ấy liệu đã tồn tại bao nhiêu lâu? Tại sao một chút ấn tượng cũng không có, phải làm thế nào để có thể tìm kiếm lại.

Cơn đau đầu dữ dội kéo tới, Việt cố gắng bình tâm lại, cố gắng không suy nghĩ, chính là côi gắng kiểm xoát bản thân mình.

Linh ở bên ngoài, tâm tư rối bời nước mắt rơi xuống.

Cứ khi ở cạnh Việt là không kìm được mà muốn ở trong lòng anh, muốn nghe những câu nói thân thuộc, muốn rất nhiều thứ.

Chẳng biết có thể trả vờ mạnh mẽ với anh tới khi nào, chỉ sợ bản thân doạ anh tới muốn trốn chạy