787

Bọn họ là những loại người thường chứng kiến thủ đoạn “di hoa tài mộc” - (trồng cây lấy gỗ thay cho cây hoa – ý nói việc đánh tráo người), Đoàn Phi Tà cũng không phải là người chỉ dùng để ngắm nhìn chơi đùa, đương nhiên anh rất dễ dàng tìm ra được mấu chốt của sự việc. Anh cũng chỉ cho tìm người cô y tá nhỏ trực bệnh viện ngày hôm đó, trói lại con gái người ta lại đe dọa áp bức dụ dỗ một phen, cô ta liền khai ra đã từng thấy vị nam bác sĩ kia đưa một nữ bệnh nhân đi ra ngoài. Bởi vì ngay lúc đó thím Phúc vừa mới làm náo loạn lên một hồi, hơn nữa vị nam bác sĩ kia lại trốn đi mất tăm mất tích, bệnh viện sợ lại bị gây chuyện lần nữa sẽ động đến quan tòa, liền ra nghiêm lệnh từ trên xuống dưới, mọi người phải thống nhất khẩu cung, chính là giải thích đã từng nói với Hà Dĩ Kiệt ngày đó.

Mới đầu cái cô y tá nhỏ trực ngày hôm đó cũng sống chết nhất định chỉ nói một lời nói này, nhưng sau đó, khi vừa nhìn thấy đoạn video con gái mình bị trói, lập tức ngoan ngoãn nói ra sự thật..

Vừa tìm hiểu nguồn gốc, sau đó đã tìm được vị bác sĩ nam đã chuồn mất kia, tiếp đó chưa cần dùng đến một vài thủ đoạn, người nọ một người rất sợ chết, liền đã khai nhận rất rõ ràng.

Hà Dĩ Kiệt nghe được chuyện này, cũng đã hiểu được ngọn ngành rồi.

Như vậy Tương Tư không bị chết, suy đoán cùng sự nghi ngờ của anh đều là sự thật. Chỉ là anh đã quá ngu xuẩn, đã tận mắt nhìn thấy cô, chung sống dưới một mái nhà ở nhiều ngày như vậy thế mà anh lại không nhận ra cô.

Ngay cả chuyện cô thay đổi dung mạo, ngay cả chuyện cô thay đổi hình thức bên ngoài, nhưng tại sao anh lại không thể cảm nhận được chứ, người con gái đứng ở trước mặt anh, lại chính là người mà anh vẫn mong nhớ ngày đêm, vậy mà anh lại không nhận ra?

“Hà Dĩ Kiệt, cậu làm sao vậy?”

Thẩm Bắc Thành thấy anh cứ đứng ở đó trầm mặc hồi lâu không hề nói năng gì, không khỏi quay đầu lại nhìn anh, thấy anh cứ cúi đầu đứng ở nơi đó, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không khỏi kinh ngạc liền lên tiếng hỏi thăm.

Anh ngoảnh mặt làm ngơ, bất cứ tiếng động gì vang lên ở bên tai anh cũng không nghe thấy gì hết.

Khi anh cho là cô đã chết, anh đã từng không chỉ một lần tự nhủ, nếu như có kỳ tích xuất hiện, cô trở lại một lần nữa, nhất định anh sẽ mặt dày mày dạn đến cầu xin cô, anh sẽ phải cầu xin cô hãy ở lại, nhưng mà giờ phút này, mơ ước đã biến thành sự thật, đột nhiên anh lại phát hiện ra toàn bộ dũng khí của mình đã không còn...

Khi cô còn sống, anh chưa từng mang đến cho cô một giây phút được sống an ổn cùng hạnh phúc. Cô “chết rồi được sống lại”, đang đứng ở trước mặt của anh, vậy mà anh lại không biết người đó chính là cô.

Trong nháy mắt, vào giờ khắc này, vốn dĩ anh phải thấy mình vui sướng kích động đến điên cuồng, thì đột nhiên ở trong lòng anh chợt vang lên lời tự vấn bản thân, nhẹ nhàng hỏi chính mình, “Hà Dĩ Kiệt, rốt cuộc mày đã yêu Văn Tương Tư sâu đậm đến mức nào?”

Quả thực, chính anh cũng không tìm được câu trả lời, chính anh cũng cảm thấy chán ghét chính mình.

“Dĩ Kiệt?” Thẩm Bắc Thành thấy anh sững sờ, liền đưa tay đẩy đẩy anh.

Hà Dĩ Kiệt ngẩng đầu lên vẻ đầy mờ mịt, ánh mắt anh dường như chỉ có sự trống rỗng, quét qua hai người ở trước mặt, đang giật mình trông chừng anh.

Cuối cùng anh cũng không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.

Thẩm Bắc Thành thấy anh như thế, vội vàng nói mấy câu vẻ đầy áy náy với Đoàn Phi Tà, sau đó liền vội vã đuổi theo.

“Dĩ Kiệt?” Thẩm Bắc Thành đuổi theo anh, có chút không yên lòng lo lắng nhìn anh.

Hà Dĩ Kiệt đi vài bước, mới chậm rãi mở miệng: “Chúng ta về Hàng Châu thôi.”

Hai người liền lên xe, chạy hướng về phía Hàng Châu.

Đã là tám giờ sáng rồi, Thẩm Bắc Thành xem xét thời gian một chút, tối hôm qua nếu không có gì sai biệt lắm, lúc rạng sáng Thanh Thu đã đi Hàng Châu, hiện tại anh cũng nên đến đó, anh đì cùng với Hà Dĩ Kiệt cũng còn có thể được nhìn thấy cô...

Cái ý nghĩ này vừa nổi lên, cả một đêm không ngủ, liên tục chạy ngược chạy xuôi đến mệt lử người liền như bị quét sạch...

******

Khoảng hơn năm giờ sáng, xe đưa Thanh Thu chạy tới Hàng Châu, suốt cả một đêm, tinh thần của cô tựa như dây cung bị giương căng, chứng kiến thấy Nặc Nặc bình yên vô sự, vết thương của Tư Tư cũng ổn định lại rồi, cả người cô liền chùng xuống một chút, cô ăn qua loa một chút, sau đó cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, Thanh Thu đành phải đi tới phòng khách nghỉ ngơi.

Bảy giờ rưỡi sáng, Nặc Nặc liền bò dậy, bảo mẫu mặc quần áo cho cô bé xong, Nặc Nặc liền chạy tới phòng của Tư Tư.

Tư Tư bị thương ở phía sau não, thật ra thì cũng không coi là nặng, mất máu cũng rất ít, chỉ do bị đau đớn nên dẫn đến trận hôn mê ngắn ngủi. Sau khi Hà Dĩ Kiệt đi không đến mấy giờ, cô đã tỉnh lại, sau đó lại thiếp đi ngủ một lát, đến sáng sớm khi Nặc Nặc đẩy cửa chạy vào, cô đã tỉnh lại rồi, đang nằm nhìn lên trên trần nhà phía trên đầu, trong đầu cô đang rối loạn một mảnh.

Tiếng đẩy cửa vang lên, cô thu hồi ánh mắt nhìn về cửa, một cô bé nho nhỏ mặc chiếc áo khoác trẻ con màu trắng, tay áo phao, giống y như trong tấm hình chụp Tom Cruise và con gái Tonhia xinh đẹp trên bìa tạp chí mà cô đã xem, cô bé cũng có mái tóc mềm mại hoe vàng, có hàng tóc cắt che ở trên trán. Chân mày khóe mắt Tư Tư đều như đang cười, cô đưa tay ra với Nặc Nặc, vừa mở miệng, liền nói ra một câu cũng ngoài dự định của mình...

“ Nặc Nặc ngoan, đến đây với mẹ nào!”

Nặc Nặc ngây ngẩn cả người, bản thân Tư Tư ở bên trong này cũng chợt thấy sững sờ.

Trong phòng yên tĩnh dường như có thể nghe thấy cả tiếng không khí đang lưu chuyển.

Trong đầu Tư Tư liền thấy một hồi ong ong, rối loạn quay cuồng một hồi, giữa lúc đó chợt như được một đôi tay thần kỳ vỗ mật cái trở nên bình thường.

Tất cả những quá khứ đã trải qua, ngay lập tức trào ra lan tràn khắp trong đầu cô. Trong đầu của cô mơ hồ có chút đau, không nhịn được, cô giơ tay lên ôm lấy đầu của mình, lông mày cũng nhíu lại thật chặt.