"Anh hiểu rõ điều này, một lát nữa anh sẽ sắp xếp cho xe đi qua chỗ em đang ở để đón em đi. Em sẽ đi Hàng Châu, đi xem Nặc Nặc thế nào, vừa đúng anh sẽ thuận đường đi đên chỗ Đỗ Phương Phương luôn."

Thanh Thu không chậm trễ chút nào: "Được rồi, để tôi thay quần áo, anh qua đây nhanh lên nhé."

Cúp điện thoại, Thanh Thu liền nhanh chóng mặc quần áo gọn gàng, cầm túi xách mở cửa ra, vừa định bước ra, vừa vặn Hách Nhĩ Mạn cũng đang trùm khăn tắm đi ra, thấy cô phải đi, Hách Nhĩ Mạn không khỏi khẩn trương, đuổi theo mấy bước tới cửa, giữ cánh tay cô lại, mở miệng nói vô cùng lo lắng: "Thu, Thu, trễ như thế này, em còn định đi đâu vậy?"

Anh nói tiếng Trung còn có chút máy móc, nghe âm điệu nói rất kỳ cục và buồn cười. Nhưng vào lúc này Thanh Thu lại không ý định cười anh, cô xoay người lại đẩy tay Hách Nhĩ Mạn ra, vừa chạy ra bên ngoài vừa nói với lại: "Tôi có chút việc gấp phải đi ra ngoài một chút, trước mắt anh cứ ở tạm chỗ này của tôi để nghỉ ngơi một lát đi đã."

Hách Nhĩ Mạn lại nghĩ rằng bởi vì cô sợ nên muốn tạm thời ra ngoài để trốn, không khỏi lại chạy ra đuổi theo, gắt gao kéo cô lại. Trên khuôn mặt trẻ trung anh tuấn tràn đầy tủi thân và đau lòng, anh cầu khẩn vẻ rất tội nghiệp: "Thu, em cứ yên tâm, nếu như em không muốn, anh sẽ không đụng vào em... Anh sẽ ngủ ở trên sofa, em không phải đi...”

Trong lòng Thanh Thu đang nóng như lửa đốt, cô hoàn toàn không rảnh để chú ý tâm tình của anh trong giờ phút này, lại đẩy tay anh ra một lần nữa, có chút tức giận nói: "Hách Nhĩ Mạn, thật sự tôi đang có việc rất gấp, anh cứ đi về phòng trước đi, ngày mai tôi sẽ giải thích với anh sau.".

Trong lòng Thanh Thu đang nóng như lửa đốt, cô hoàn toàn không rảnh để chú ý tâm tình của anh trong giờ phút này, lại đẩy tay anh ra một lần nữa, có chút tức giận nói: "Hách Nhĩ Mạn, thật sự tôi đang có việc rất gấp, anh cứ đi về phòng trước đi, ngày mai tôi sẽ giải thích với anh sau."

Hách Nhĩ Mạn thấy cô đột nhiên biến thành như vậy, chỉ cho là cô là tức giận sự lỗ mãng của mình, cảng không khỏi trở nên thận trọng hơn, nhưng rồi anh lại cảm thấy có chút uất ức,. cô không muốn, hoặc là sợ hãi, hoàn toàn có thể nói cho anh biết, anh là một người lịch sự, làm sao lại sẽ làm cái chuyện cưỡng bách cô gái mà mình mến yêu đây?

"Thu, thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều do anh không tốt, là anh đã quá nóng lòng, đã dọa em sợ... anh bảo đảm... Nếu như em không muốn, anh cũng sẽ không đụng vào em một cái, anh thề, có được hay không? Em đừng nên bỏ đi như vậy, Thu..."

Hiển nhiên là Thanh Thu thấy tay anh lại quấn lên mình như bạch tuộc, bất giác thấy có chút bất đắc dĩ. Chị em yêu nhau thật sự là không phải, chàng trai này nhỏ hơn cô hai tuổi, quá nhiệt tình, quá biết cách làm nũng, cô hoàn toàn không có cách nào.

Thanh Thu không sao đẩy anh ra được, trong nội tâm lại đang có việc gấp, trên đầu không khỏi túa ra một lớp mồ hôi. Vừa vặn cũng đúng lúc này, cô cảm thấy cánh tay đang cầm lấy tay của cô chợt bị người nào đó kéo ra, theo sát liền nghe thấy một tiếng hét thê thảm của Hách Nhĩ Mạn, sau đó là tiếng ngã xuống đất nặng nề...

Thanh Thu kinh hãi, vừa mới ngẩng đầu lên, đã thấy Thẩm Bắc Thành giống như một con gà trống trong trận đấu, hai mắt đỏ bầm, đang giơ nắm đấm lên, từng quyền từng quyền không ngừng đánh vào trên mặt và thân của Hách Nhĩ Mạn!

Thanh Thu ngây người ra một lúc, mãi sau cô mới phản ứng được. Cô nhà tới, kéo tay Thẩm Bắc Thành ra, không biết cô lấy sức mạnh từ nơi nào mà thành công đẩy được hai người ra, lại thấy bộ dáng Hách Nhĩ Mạn mặt mũi đã sưng vù cả lên, tựa vào nơi đó kêu thảm thiết không ngừng. Lửa giận trong lòng Thanh Thu chợt bốc lên ngùn ngụt, không chút nghĩ ngợi, cô trở tay tát một cái lên trên mặt của Thẩm Bắc Thành: "Thẩm Bắc Thành, ai cho phép anh ra tay đánh người như vậy?" 

Thẩm Bắc Thành bị cô đột nhiên cho một cái bạt tai đến dựng ngược tóc lên như bị lâm vào trong mộng. Mãi một lúc lâu sau anh mới tỉnh táo lại, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên vì tức giận, đôi con ngươi gần như muốn phun ra lửa, sự phẫn nộ của anh chợt tản đi, biến thành sự chua xót cùng thê lương không nói ra được.

Thanh Thu thấy anh không nói lời nào, tức giận hung hăng trừng mắt nhìn anh, xoay người kéo Hách Nhĩ Mạn vào nhà. Thẩm Bắc Thành đứng bên ngoài ước chừng mười lăm phút, mới thấy cô lại đi ra ngoài. Xem ra cô cũng không muốn nhìn anh nữa, liền bước xuống dưới lầu bỏ đi. Thẩm Bắc Thành sửng sốt một lát cũng chạy ra đuổi theo. Nhìn bóng lưng của Thanh Thu ở dưới ánh trăng thật mỏng manh và xa xôi, dường như có làm thế nào cũng thể chạm vào nổi.

Anh không lên tiếng, chỉ đi theo phía sau của cô, đi thẳng đến xe đang đỗ, Thanh Thu không quay đầu lại, trực tiếp đi lên phía sau một chiếc xe.

Thẩm Bắc Thành đứng ở nơi đó, sững sờ, thật lâu cũng không động đậy, cho đến chiếc xe kia chạy đi rồi, anh mới chợt nhấc môi lên cười đầy vẻ khổ sở. Anh đi về phía trước một bước, chợt tung chân đã một cái vào trên thùng rác ở bên cạnh. Thùng rác bị anh đạp đổ lăn ra ở trên mặt đất, lăn đi nhanh như chớp. Vẫn còn cảm thấy chưa hết giận, anh lại vung tay lên, đấm một quyền vào chiếc cột đèn ở bên cạnh. Trên bàn tay truyền đến một hồi đau đớn kịch liệt, thế nhưng anh lại vươn tay ra, sờ sờ vào bên mặt đã bị trúng một cái tát của cô, trong đáy mắt dần dần hiện ra sự cô đơn không nói ra được.

Trước kia anh sợ rằng sẽ không tìm được Thanh Thu trở về bên cạnh mình, cũng sợ cô đã có người khác ở bên cạnh. Nhưng anh lại nghĩ tới vấn đề, dù sao anh cũng là người đầu tiên của cô, sẽ làm cô khó quên nổi, chỉ cần anh chịu tốn công một chút, chịu tốn phí thời gian và đối xử thật lòng với cô, cô còn có thể trở lại, nhưng mà bây giờ xem ra...

Anh khổ sở lắc đầu một cái, lên xe nổ máy lao vụt đi, phóng vun vút hướng về phía nhà của Hà Dĩ Kiệt và Đỗ Phương Phương.

*******************************************

Đỗ Phương Phương uống say đến không còn biết gì. Cô nằm vạ vật ở trên một chiếc ghế nằm kê ngoài ban công lớn, mấy chiếc vỏ chai rượu vứt ngổn ngang bừa bãi xung quanh, cái để ở bên cạnh người, cái vứt nằm lăn lóc trên đất. Cô giống như đã bị say quá mức, đếnđộ không còn biết gì nữa, nên đã ngủ thiếp đi, mà cũng giống như đang nằm đó, nhắm mắt suy nghĩ đến một vấn đề gì đó.

Thế giới này thật sự rất rộng lớn, mà thế giới này cũng thật sự quá nhỏ.

Không trách được anh đã buông bỏ tất cả những gì đã có trong tay, không cần bất cứ một cái gì gì nữa, chết sống nhất định đòi ly hôn, thì ra là lại có một con hồ ly tinh khác tới bên cạnh anh.