Hà Dĩ Kiệt không thốt ra nổi lời nào. Anh cũng ngồi xuống dưới đất, kéo con gái lên siết chặt vào lòng. Nặc Nặc càng oa oa khóc lớn hơn, nhưng anh lại nhất định chịu đựng không để phát ra một chút âm thanh nào hết, chỉ có những giọt nước mắt của anh vẫn không ngừng rơi xuống... Nặc Nặc, Nặc Nặc, bảo bối của ba, con đã không còn mẹ nữa rồi, con có biết hay không... con đã vĩnh viễn không còn mẹ nữa rồi...

Anh cũng ngồi xuống dưới đất, kéo con gái lên siết chặt vào lòng. Nặc Nặc càng oa oa khóc lớn hơn, nhưng anh lại nhất định chịu đựng không để phát ra một chút âm thanh nào hết, chỉ có những giọt nước mắt của anh vẫn không ngừng rơi xuống... Nặc Nặc, Nặc Nặc, bảo bối của ba, con đã không còn mẹ nữa rồi, con có biết hay không, con đã vĩnh viễn không còn mẹ nữa rồi...

Nặc Nặc hình như cảm nhận được nỗi bi thương của anh, mặc dù cô bé chưa hiểu biết gì, cũng không hiểu được rõ ràng, nhưng từ trong đôi mắt to của cô bé, nước mắt vẫn không ngừng trào ra thành dòng, lăn nhanh xuống dưới. Cho đến cuối cùng, khi cô bé đã khóc đến mệt mỏi, liền gục vào trong ngực anh ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ mơ thỉnh thoáng cô bé lại khóc thút thít mấy tiếng, nắm chặt lấy ngón tay của anh không rời, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại mấp máy gọi mẹ mẹ thành tiếng...

Suốt cả đêm anh cũng không thể nào chợp mắt nổi. Cứ nhắm mắt lại, anh lại nhìn thấy gương mặt của Tương Tư, có khi là cô đang cười, có khi là cô đang khóc, nhưng cũng có lúc cô chỉ yên lặng nhìn vào anh, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, phảng phất như ánh sao sáng ngời giữa bầu trời tối đen. Anh không sao chịu nổi, không dám suy nghĩ tiếp nữa. Anh sợ rằng, nếu còn tiếp tục thế này, chắc chắn anh sẽ không thể chờ đợi được đến ngày Nặc Nặc trưởng thành, mà đã bị phát điên lên rồi!

Hà Dĩ Kiệt dứt khoát đứng lên đi đến phía trước cửa sổ. Trời đêm chìm sâu trong bóng tối đậm đặc, nhìn về nơi xa chỉ có thể thấy được những quang cảnh qua những hình dáng lờ mờ, giống như những con thú đang vận sức chờ thời xông ra. Anh cảm thấy có một áp lực vô hình đang dần xâm nhập vào trong anh. Tất cả những gì đã từng xảy ra trong ngày, giờ đây lần lượt hiện lên từng cảnh, từng cảnh một, giống như những thước phim cũ kỹ đang được dựng lại trước mắt anh.

Trong đầu anh đã xuất hiện một ý niệm mơ hồ, anh nghĩ, điều quan trọng nhất bây giờ là cần phải tìm ra được một chứng cứ thật chính xác...

Nếu quả thật, đó chính là Phương Phương, nếu sự thật chính là như vậy thì anh, Hà Dĩ Kiệt, sẽ phải làm thế nào đây?

Người phụ nữ mà anh yêu quý kia, chỉ vì một lần anh đưa ra sự lựa chọn sai lầm mà cô đã bị mất mạng, giờ đây anh phải dự định tiếp tục giải quyết thế nào?

Hai tay của anh nắm chặt lấy bệ cửa sổ một cách vô thức. Dáng người cao thẳng của anh mạnh mẽ giống như cây Thiết tùng (một loại Thông). Trong đêm tối, hai mắt Hà Dĩ Kiệt sáng quắc nhìn về phía xa xa, trong đầu anh một suy nghĩ dần dần đã được xác định rất rõ ràng. Cho dù từ nay về sau anh công thành danh toại, cho dù từ nay về sau ở trong thành phố này, anh sẽ là một người đứng trên vạn người, cho dù cuộc sống sau anh trở thành một người có cuộc sống vương giả giống như đám mây trên trời cao vòi vọi kia đi nữa, nhưng vậy thì đã sao, bên cạnh anh đã không còn người anh yêu nữa, anh sẽ không còn được nhìn dung nhan như hoa của cô nữa... Anh cũng sẽ không thể nào được chạm vào cô nữa, anh sẽ không thể hạnh phúc. Đúng vậy, anh sẽ không cảm thấy được hạnh phúc! Trái tim của anh đã trống không, tựa như một cái xác không hồn, một cuộc sống như vậy, anh có tiếp tục sống cũng chẳng còn ý nghĩa!

Đến lúc trời hừng đông, Hà Dĩ Kiệt đi ra khỏi phòng bệnh của Nặc Nặc. Anh mở điện thoại ra, các tin nhắn liên tiếp tràn vào. Anh tựa người ở trên vách tường, ngậm một điếu thuốc lá, hơi khép mắt lại. Những sợi tóc rũ xuống lộn xộn ở trên trán, xòa xuống ngay trên mí mắt. Cổ áo sơ mi xốc xếch, hai chiếc cúc áo ngực được mở ra để lộ làn da rắn chắc màu đồng cổ, làm cho bộ dáng vốn lúc nào cũng cẩn thận nghiêm túc của ngày trước đã biến đâu mất. Anh cố đè nén, kiềm chế lại chút điên cuồng của bản thân, nhìn vào màn hình điện thoại. Tất cả các tin nhắn gửi đến lẫn các cuộc gọi nhỡ, được biểu hiện trên màn hình đều là của Đỗ Phương Phương.

Khóe môi anh bất giác bật lên một ý cười lạnh lẽo, không sao kìm hãm được. Anh không muốn nhìn lại nữa, đang định gọi điện thoại, thì chuông điện thoại lại vang lên. Liếc nhìn qua dãy số, nhận ra đây là cuộc gọi của bí thư Tiếu, Hà Dĩ Kiệt không chần chờ nữa vội vàng nhấn nút nhận cuộc gọi: "A lô, bác Tiếu ạ, có chuyện gì vậy bác?"

Bí thư Tiếu ngần ngừ một lát, mới hơi ấp úng nói, giọng cũng không giống như bình thường: "Dĩ Kiệt à, cũng chỉ là chuyện di dân của bác và Tử Tuấn thôi, không biết chuyện này đang được xử lý thế nào rồi? Mấy ngày hôm trước Tử Tuấn gọi điện thoại hỏi thăm, bên ấy vẫn nói mọi thủ tục đều không có vấn đề gì. Nhưng đột nhiên hôm qua lại thấy có thông báo gửi đến, trong đó có một câu nói là thủ tục giấy tờ không đủ nên không thể giải quyết cấp thẻ được, còn nói điều kiện của chúng ta không phù hợp... Cháu có thể hỏi giúp bác một chút được không, xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

Cả đời này bí thư Tiếu chưa hề cầu cạnh ai, hiện tại chỉ vì tương lai của con trai, thêm nữa ông cũng không muốn để cho Hà Dĩ Kiệt bị bó tay bó chân bởi chuyện của mình, nên lần đầu tiên ông đã phải hạ mình xuống, định bụng vận động tứ phía cho chuyện mình di dân ra nước ngoài. Nhưng bởi vì khoảng thời gian trước đây ông đã vướng vào chuyện không hay, lại đang trong thời kỳ nhạy cảm, cho nên dù ông đã vất vả rất lâu, nhưng đến cuối cùng vẫn phải dựa vào Đỗ lão tướng quân mới làm được...

Chuyện này vốn dĩ đã là chuyện “ván đã đóng thuyền” rồi, không biết chuyện xuất nhập cảnh còn khâu nào giải quyết chưa tốt mà ngày hôm qua lại truyền đến tin tức nói bọn họ bị mắc kẹt ở khâu cấp thẻ.

Mi tâm của Hà Dĩ Kiệt nhíu chặt lại, tâm tư liền xao động, dĩ nhiên anh biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Anh nói vài câu để an ủi bí thư Tiếu, nói sẽ lập tức phái người đến hỏi ngay, lúc này bí thư Tiếu mới cảm thấy yên lòng trở lại.

Cúp điện thoại, Hà Dĩ Kiệt hơi ngước chiếc cằm lên, kẹp chặt đầu mẩu thuốc lá, đưa tay gẩy đoạn tàn thuốc bắn ra bên ngoài. Không đợi anh chủ động gọi lại, điện thoại bên kia đã gọi đến cho anh, nhưng người gọi đã đổi thành Đỗ lão tướng quân.

Hà Dĩ Kiệt nhận cuộc gọi, giọng nói của anh vẫn như cũ, trước sau như một, luôn lễ độ và điềm đạm. Đỗ lão tướng quân nín thở lắng nghe, thấy khẩu khí của anh vững vàng cũng không hề có chút sợ hãi hoặc hương vị bất an. Hơn nữa thái độ vẫn giống hệt y như ngày xưa, lúc này ông mới yên lòng trở lại, ánh mắt nhìn về phía Đỗ phu nhân ở bên cạnh vẫn đang lo lắng, trong lòng nóng như lửa đốt, ý bảo con gái cứ an tâm.

"Ông ngoại, là cháu không tốt, mấy ngày nay cháu gặp phải tài liệu có chút khó giải quyết, cần phải xử lý gấp, nên chưa kịp nói với Phương Phương, cũng không chú ý đến chuyện phải về nhà. Bây giờ việc xử lý công chuyện cũng đã gần như xong hết rồi, bây giờ cháu sẽ trở về nhà luôn. Ngài đừng mải lo lắng đến chuyện của con cháu mà để cho thân thể của mình mệt muốn chết, nếu vậy chúng cháu đã đắc tội quá rồi!"

Anh không đợi cho Đỗ lão tướng quân hỏi thăm, đã lên tiếng trước xin lỗi nhận sai. Rốt cuộc Đỗ lão tướng quân cũng không thể có một chút tức giận nào để phát tác ra ngoài được, cũng đành chỉ dạy dỗ anh vài câu không nhẹ không nặng, nếu có phải ra ngoài để giải quyết công việc thì dù vội mấy cũng phải nhắn lại cho người ở nhà một tiếng. Không trở về nhà thì cũng không sao, nhưng suốt cả đêm khóa điện thoại lại sẽ không khỏi làm cho người nhà bị lo lắng v.v và v.v.

Hà Dĩ Kiệt không hề phản bác lại, nhận lấy từng câu từng chữ. Trong lòng Đỗ lão tướng quân vốn biết anh cũng sẽ không bao giờ nảy ra chuyện sóng cồn, nên cảm thấy rất mỹ mãn, cúp điện thoại.