Hà Dĩ Kiệt, khi toàn bộ thế giới đều nói em hãy buông tay với anh, khi tất cả mọi người đều nói với em rằng đừng nên tin tưởng vào anh, nhưng mà, em vẫn luôn mong đợi, luôn mong đợi anh sẽ mang đến cho em một kỳ tích, có điều kỳ tích ấy của anh em sẽ có thể an tâm nhắm mắt xuôi tay.

Nặc Nặc là con gái của anh đó. Em tin rằng, anh thà chấp nhận bỏ tính mạng của mình, chứ nhất định không chịu để cho con gái phải chịu một chút tổn thương nào, đúng không anh? Em tin rằng, anh cũng sẽ yêu thương trân quý con gái như chính mạng sống của mình, đúng không anh?

Như vậy đến lúc đó, Nặc Nặc tuy không có mẹ, nhưng ít nhất nó vẫn còn có ba ba. Con chúng ta không được hưởng thụ đầy đủ tình yêu thương, nhưng ít nhất nó phải có được một nửa tình thân. Thím Phúc gạt em, nhưng em biết rất rõ, bệnh tật của thím cũng sắp sửa không chịu nổi nữa rồi. Nếu em chết đi, thím Phúc cũng chết đi, Nặc Nặc chỉ còn một mình, nó sẽ ra sao đây?

Sắp đến giờ em phải đi rồi, trên đời này, người duy nhất mà em có thể tin cậy phó thác được chỉ còn lại có mình anh, chỉ có anh mà thôi! Hà Dĩ Kiệt, nghìn vạn lần anh đừng để cho em phải thất vọng nhé, nghìn vạn lần anh đừng để cho em lâm vào cảnh chết rồi mà cũng không sao nhắm mắt nổi...

"Thím Phúc..."

Giọng của Tương Tư nghe xa xôi, giống như một tiếng thở dài được gió mang tới. Thím Phúc bị dọa sợ, ngồi ôm Nặc Nặc ngây người nhìn lại cô.

Hai gò má của cô thoáng chút ửng đỏ, tỏa ra vẻ sáng bóng đến kỳ lạ, có một luồng khí nặng nề cứ quanh quẩn trên trán cô không tan. Thím Phúc nhìn thấy cô như vậy không đành lòng được, thím ôm Nặc Nặc ở trong ngực quay mặt đi, mắt nhắm lại, những giọt nước mắt tròn to từ trong đôi mắt già nua của thím thi nhau rơi xuống: "Rốt cuộc ông trời đã tạo nghiệt gì đây, tại sao cứ phải báo ứng ở trên người của con như thế, bà già này, cả người đầy những bệnh tật thế này, sao ông trời không bắt chết thay cho con...”

"Thím Phúc, sau khi thím trăm tuổi, Nặc Nặc phải làm sao đây?"

Một giọng nói khàn khàn bỗng nhiên truyền đến, phảng phất như sấm nổ khiến thím Phúc sửng sốt. Theo bản năng thím càng ôm chặt lấy Nặc Nặc, vẫn cứ lắc đầu: "Thím đi tìm Trường Sinh, để thím đi tìm con thỏ nhỏ không có lương tâm chết dẫm kia..."

"Nặc Nặc có ba ba, thím Phúc, thím hãy tin ở con... Anh ấy sẽ đối xử với tốt với Nặc Nặc..."

"Làm sao thím có thể tin cậu ta được chứ. Cậu ta đã hại con thành như thế này rồi, Tư Tư, sao con vẫn còn nói đỡ cho cậu ta như vậy chứ!"

Tương Tư chỉ cảm thấy dường như linh hồn của mình đã bay ra bên ngoài cơ thể rồi, thân thể lúc này tựa như cũng không phải là của cô nữa. Những giọt nước mắt không bị khống chế cứ liên tục chảy xuống không ngừng, tới cuối cùng, cũng dần dần biến mất. Giờ đây, ngay cả nước mắt của cô cũng đã khô cạn...

"Anh ấy là ba ba của Nặc Nặc, chỉ cần một điểm ấy..." Tương Tư nằm ở trên giường, lại ho kịch liệt, thím Phúc đặt Nặc Nặc xuống, chạy tới vuốt ngực cho cô. Tương Tư có cảm giác trong cổ có một luồng ngai ngái đang dâng lên, cô cố nén lại, nuốt xuống. Trong dạ dày cô lại cuồn cuộn một hồi, cô muốn nén lại nhưng không sao ngăn được, bật ra một trận ho khan. Một ngụm máu từ khóe môi đang ngậm chặt của cô trượt ra chảy thành dòng. Thím Phúc liếc thấy không khỏi giật mình lặng người, chỉ cảm thấy trong ngực lạnh buốt một hồi, người run lên... Người trẻ tuổi mà đã thổ huyết, e rằng sẽ không sống được bao lâu nữa rồi...

"Con tin anh ấy, thím hãy ôm Nặc Nặc đi... Nói cho anh ấy biết... Con tin rằng, khi anh ấy biết, anh ấy sẽ đối xử với Nặc Nặc rất tốt... Thím Phúc... thím hãy đồng ý với con đi..."

Tay của cô quờ quạng lung tung như muốn cầm cái gì, thím Phúc vội vàng cầm lấy tay của cô, tay của thím lập tức bị cô trở tay nắm ngược lại rất chặt. Tương Tư dùng hết sức lực của mình, ngón tay của cô ghì giữ tay thím Phúc phát đau nhức: "Đồng ý với con đi, thím Phúc..."

"Thím đồng ý với con, thím đồng ý với con... Con đừng nói nữa, Tư Tư, con mau chóng nghỉ ngơi một lát đi..."

Thím Phúc vừa khóc vừa gật đầu. Bàn tay của Tương Tư đang nắm tay của bà đột nhiên buông ra, chậm rãi rũ xuống, buông thõng. Khóe môi của cô nhếch lên từng chút, từng chút một, vết máu đỏ tươi ánh lên giống như đóa hồng mai nở rộ. Cô gắng gượng nói một câu cuối cùng, nghe như có như không, giống như ráng chiều sắp tan: "Con chết cũng đã có thể nhắm mắt...”

"Tư Tư..." Thím Phúc đau đớn thét một tiếng gọi tên của cô, nước mắt lã chã rơi xuống: "Thím đồng ý với con, chuyện gì thím cũng đồng ý với con, con cứ yên tâm, con cứ yên tâm đi..."

Nhưng con có thể yên tâm được sao? Cậu ấy đã là chồng của người khác, làm sao phu nhân của cậu ấy có thể chấp nhận con gái của con được chứ? Tư Tư ngốc nghếch, chuyện cho tới bây giờ, làm sao con vẫn chưa mở mắt ra như thế, tại sao con vẫn không bỏ xuống được vậy?

Nhưng con có thể yên tâm được sao? Cậu ấy đã là chồng của người khác, làm sao phu nhân của cậu ấy có thể chấp nhận con gái của con được chứ? Tư Tư ngốc nghếch, chuyện cho tới bây giờ, làm sao con vẫn chưa mở mắt ra như thế, tại sao con vẫn không bỏ xuống được vậy?

Con chỉ nghĩ đến chuyện cậu ấy là ba ba của Nặc Nặc. Đã bao giờ con từng nghĩ đến cậu ấy đã lập gia đình với người khác rồi không? Có lẽ nói đúng hơn, Tư Tư đến bây giờ con vẫn không thể cam lòng, không thể cam lòng buông tay với người đàn ông kia, con không mong muốn cậu ta được sống an ổn nửa đời còn lại, đúng không Tư Tư?

Thím Phúc giật mình đứng lặng ở trước giường. Lúc này Tương Tư đã lại lâm vào trạng thái hôn mê. Từ lúc ở bệnh viện trở về, thím Phúc đã từng khuyên cô lấy số tiền mà người đàn ông kia đã cho cô, chuyển đến một bệnh viện lớn, tìm gặp chuyên gia, không chừng còn chưa đến mức không cứu chữa được... Nhưng cô vẫn luôn không chịu, có nóng nảy hỏi lần nữa, cũng luôn chỉ có một câu nói kia: “Con đã đồng ý với người ta, sẽ không bao giờ có bất kỳ một chút liên quan nào với anh ấy nữa.”

Thím Phúc không biết rốt cuộc lúc trước đã có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng Tương Tư đã có tính toán cả rồi. Ngày đó tại thành phố C, Đỗ Phương Phương đồng ý cho cô về nhà một lần, còn cô cũng đã đồng ý với Đỗ Phương Phương rồi, từ nay về sau cô sẽ vĩnh viễn biến mất trong cuộc sống của Hà Dĩ Kiệt. Mặc dù Phương Phương đối xử với cô độc ác tàn nhẫn, nhưng đã cô ta đã giữ lời hứa. Đã vậy thì đương nhiên Văn Tương Tư cô không thể để cho cô ta khinh thường mình được. Nếu như hiện tại cô động đến số tiền của Hà Dĩ Kiệt, chẳng phải là cô đã chứng thực mình xứng đáng bị mắng chửi là con người hèn hạ hay sao?

Ở trong mắt người đời, dĩ nhiên là cô đã mang danh là một con người đê tiện rồi. Nhưng thà rằng bị chết, cô cũng không chịu để cho mình lại tiếp tục bị mang tiếng xấu, huống chi sức khỏe của bản thân thế nào, tự cô đã quá rõ ràng rồi. Chẳng qua là cô giữ chặt trong lòng chứ nhất định không để cho bất cứ ai biết được điều này.