Hà Dĩ Kiệt là người bạc tình bạc nghĩa, lòng dạ ác độc. Nhưng với Văn Tương Tư, hết lần này tới lần khác, anh không tiếc dùng hết muôn vàn thủ đoạn, hao tổn tâm tư vì cô ta. Chuyện đã đến nước này, nếu như Đỗ Phương Phương cô còn có thể nuốt xuống nổi cơn tức này, vậy thì cô sống cũng quá vô dụng, quá coi thường người nhà họ Đỗ rồi!

"Văn tiểu thư..." Quản gia đứng bất động, đương nhiên ông không dám đi ra ngoài. Ông sợ rằng bên này ông vừa đi ra ngoài, bên kia vị Hà phu nhân này sẽ ra tay. Cô ta dẫn theo một đám người, trong lúc Văn Tương Tư lại chỉ có một mình. Văn Tương Tư lại chả bị Đỗ Phương Phương đánh cho chết khiếp đi ấy chứ!

Người phụ nữ này ăn dấm chua (người phụ nữ lên cơn ghen tuông), dứt khoát còn đáng sợ hơn là người đàn ông đang ở trong cuộc chiến tranh. Từ xưa đến nay cho dù ghen ít hay ghen nhiều, không có người phụ nữ nào là không dùng thủ đoạn tàn nhẫn làm cho người ta phải giận sôi!

"Bác quản gia, bác cứ yên tâm đi, tôi và Hà phu nhân đây muốn nói chuyện riêng một lát thôi, các người cứ đi ra ngoài trước đi..."

Tương Tư đi xuống lầu. Cả ngày hôm nay cô không ăn uống gì, còn lên cơn sốt cao, chỉ riêng việc đi xuống lầu thôi đã thở hồng hộc. Đỗ Phương Phương nhìn thấy như vậy, trong lòng lại âm thầm hứ một câu, “Đồ giả vờ”, giả bộ diễn trò Tây Thi bị ốm kia để cho ai xem? Lúc này Hà Dĩ Kiệt không có ở đây, cô giả bộ cũng vô dụng!

"Các người cứ yên tâm đi, chúng tôi là người có thân phận như vậy, sẽ không làm ra những chuyện hèn hạ hạ lưu đâu, ông cũng không cần đề phòng tôi, chẳng qua tôi chỉ muốn gặp gỡ Văn tiểu thư một chút thôi. Hà tiên sinh là người nhà của chúng tôi, chuyện gì mà anh ấy chẳng nói với tôi, bằng không giữa lúc này tôi cũng không tìm đến đây."

Phương Phương nói một câu, trong lòng Tương Tư liền giật nảy một cái, run lên, cho mãi đến tận cuối cùng, cả người cô vẫn còn có chút thất thần. Hà Dĩ Kiệt đã nói chuyện với cô ta sao?

Cô nhất định không tin. Nếu như Hà Dĩ Kiệt không có ý định giấu cô ta, nhất định sẽ không đi qua đi lại đưa cô đến thành phố mới như vậy. Cô ta đã cố ý lừa gạt cô, nhất định là như vậy!

Nhưng cô ta nói như vậy là muốn nhằm mục đích gì chứ? Cố ý chọc giận cô? Hay muốn lấy lại mặt mũi?

Vẻ mặt hồ nghi của Tương Tư đều rơi vào đáy mắt của Đỗ Phương Phương. Con ngươi của cô ta chuyển động xoay tròn, trong lòng cũng đã có sẵn một ý niệm rồi. Đương nhiên cô ta đến được đây không phải là có thông tin từ Hà Dĩ Kiệt. Nhưng nếu như mượn cơ hội này hung hăng chèn ép cô ta một lần, chẳng phải cô sẽ được xả giận hay sao?

Dù sao lần này, bất kể như thế nào cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Văn Tương Tư. Tương Tư còn sống một ngày, thì một ngày trái tim của cô ta sẽ tựa như có một tảng đá lớn đè nặng lên vậy!

Lần trước khi Văn Tương Tư rời đi, cô đã cho rằng mọi chuyện chấm dứt từ đó thì sẽ bỏ qua. Nào ngờ bây giờ cô ta lại công nhiên đến trèo đầu cưỡi cổ Phương Phương cô, định bắt nạt cô!

Cô, Đỗ Phương Phương lại ngồi ngây ngốc đần độn ở thành phố A để nghĩ cách chữa bệnh cho Hà Dĩ Kiệt., Vậy mà chồng cô lại cùng người phụ nữ quê mùa kia lêu lổng ở chỗ này. Càng nghĩ lại cô càng không thể nuốt trôi được cơn tức này!

Nghĩ tới đây, Đỗ Phương Phương không khỏi quắt miệng hớp một ngụm không khí lạnh. Hà Dĩ Kiệt không thể cùng cô nhưng lại có thể cùng với Văn Tương Tư được!

Không nghĩ tới thì còn tốt, nghĩ đến vấn đề này, Đỗ Phương Phương chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, hận không thể lập tức tiến lên xé Văn Tương Tư thành hai nửa. Lần này cô, Đỗ Phương Phương, nếu như không chỉnh chết Văn Tương Tư kia, cô sẽ không mang họ Đỗ!

Đỗ Phương Phương chỉ cảm thấy lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, hận không thể lập tức tiến lên xé Văn Tương Tư thành hai nửa. Lần này cô, Đỗ Phương Phương, nếu như không chỉnh chết Văn Tương Tư kia, cô sẽ không mang họ Đỗ!

ơở "Đàn ông mà, có phụ nữ ở bên ngoài cũng là chuyện bình thường, huống chi lão Hà nhà tôi vừa có quyền thế, vừa có tướng mạo, lại vừa có tài nữa, đương nhiên là phải có nhiều phụ nữ tới ngã vào lòng hơn rồi. Loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, đã sớm thấy thì dĩ nhiên là không thể trách rồi."

Trong lòng Đỗ Phương Phương lửa giận bắn ra bốn phía, nhưng mồm miệng vẫn nói ra những lời vẻ như không chút lưu tâm. Cô ta nhìn thấy ghế sofa liền đến ngồi xuống, mỉm cười nhìn sang Tương Tư, vỗ vỗ vào vị trí ở bên cạnh mình: "Văn tiểu thư, cô cũng ngồi đi, không cần khách khí đâu."

Tương Tư cúi đầu, khẽ cắn vào môi. Cô biết mình thân phận mình lúc này quá xấu hổ, nhưng cô cũng không muốn để những người hiện đang ở trước mặt chứng kiến sự chật vật của bản thân mình lúc này, ánh mắt chuyển tới trên người quản gia đang đứng một bên, cố gượng cười: "Các người cứ đi ra ngoài đi, không có chuyện gì đâu. Nếu có chuyện gì xảy ra một mình tôi sẽ gánh chịu trách nhiệm, sẽ không để liên quan đến mọi người đâu.” 

Đây chính là câu nói mà quản gia muốn nghe thấy nhất, vừa thấy cô nói như vậy, ông ta lập tức xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán. Việc xấu trong nhà thế này, dĩ nhiên bọn họ vẫn nên ít xen vào thì tốt hơn. Bất kể người ngoài có làm cái gì, đến cuối cùng khi gió êm sóng lặng rốt cuộc lỗi vẫn thuộc về bọn họ. Không bằng tránh đi ra ngoài cho nhanh, huống chi, bọn họ cũng không đi xa, sẽ ở ngay tại bên ngoài toà nhà để nghe ngóng. Nếu như nghe thấy bên trong có động tĩnh gì thì sẽ chạy vào ngay, nghĩ chắc hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Huống chi Văn tiểu thư này là người kiệm lời, mà người vợ đương nhiên sẽ không dám quá kiêu ngạo, không chừng đã nén giận rồi, Hà tiên sinh cũng chưa chắc đã biết, quản gia nghĩ như vậy, liền khoát khoát tay ý bảo mọi người cùng nhau ra khỏi phòng khách.

Trong phòng chỉ còn lại có Tương Tư và Đỗ Phương Phương, còn có hai người trợ thủ của cô ta. Tư Tư nhẹ nhàng thở dài một hơi, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn gần như sắp không chịu nổi được nữa, chỉ có thể dùng một chút ý chí để chống đỡ, không để cho mình ngã xuống.

"Văn Tương Tư, chuyện cho tới bây giờ, lại một lần nữa cô đã làm cho tôi mất hết thể diện. Người sáng mắt không nói tiếng lóng, Đỗ Phương Phương này, cũng không phải là người nhỏ nhen cũng không thích giở trò làm những chuyện ám muội ở sau lưng. Hà Dĩ Kiệt là chồng của tôi, chuyện ngày trước của hai người, đánh thì cũng đã đánh rồi, mắng chửi thì cũng đã mắng chửi rồi. Lúc trước cô cũng đã rời đi, tôi cũng vậy, cũng đã buông tha cho cô rồi, hiện tại cô vừa trở về đã liền quấn quít lấy anh ấy không buông như vậy. Văn Tương Tư, cô thật sự cho rằng tôi không làm gì được cô sao?"

Đỗ Phương Phương ngồi tựa ở trên ghế sa lon, từng câu từng chữ nói ra nhất mực cực kỳ lạnh lẽo. Đột nhiên bàn tay cô ta vỗ một cái vào mặt bàn trà bằng thủy tinh ở trước mặt, nhưng lại tinh quái để rơi khẩu súng ngắn đen nhánh lên trên mặt bàn một cách khéo léo. Mi tâm của Tương Tư giật lên một cái, trong lòng dần dần trở nên nặng trĩu. Cô đã được chứng kiến con người của Đỗ Phương Phương này, hiểu rõ những thủ đoạn của cô ta, cũng biết chắc bối cảnh gia đình của cô ta rất lợi hại, với tình cảnh hiện giờ, cô cũng biết rõ ngày hôm nay mình không thoát nổi.