Khi Tĩnh Tri trở lại, cô nhận ra sắc trời hoàn toàn biến thành tối đen. Phòng khách vẫn chưa bật đèn, ánh hoàng hôn màu lam theo khe hở của tấm rèm cửa màu trà chiếu rọi vào trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, làm cho Tĩnh Tri không thể thấy rõ nét mặt và thần sắc của anh.

"Một mình trong phòng, em cũng thấy cô đơn rồi hả ?" Từ đằng sau, anh kéo Tĩnh Tri lại, cô lảo đảo rồi bổ nhào vào trong ngực anh... Trong giọng nói của anh hàm chứa vẻ xuân tình, đôi môi mỏng hơi cọ cọ vào vành tai của cô, hơi thở nóng rực...Càng kỳ lạ hơn nữa, không biết từ lúc nào bàn tay anh đã rơi vào trên cần cổ mảnh khảnh của cô, đầu ngón tay anh đặt nhẹ lên xương quai xanh của cô, khẽ vuốt ve, tựa hồ dần dà đã đi dần xuống bên dưới...

"Đừng..." Bất giác khi đó Tĩnh Tri cảm thấy toàn thân vọt lên luồng khí nóng cực kỳ khó chịu. Cô quay mặt, muốn né tránh, nhưng bàn tay anh không chịu buông tha cô, đầu ngón tay chạm nhẹ trên áo sơmi, nhẹ nhàng tháo từng chiếc, từng chiếc cúc áo lạnh ngắt...mi mắt anh hơi khép lại: Tĩnh Tri... "

"Anh là chồng của em, chắc chắn em cũng không thể trốn anh mãi được đâu." Anh nhẹ nhàng mở miệng nói nghe đầy mê hoặc, khi nhìn thấy bộ ngực người con gái trắng bóng như gốm sứ, sắc mặt bắt đầu ửng đỏ từng tầng: "Vâng..."

"Được, hay lắm, em vẫn còn nhớ rõ." Giờ phút này mi mắt của Mạnh Thiệu Đình chợt mở ra, anh nhạt cười một tiếng nói: "Như vậy đêm động phòng hoa chúc của chúng ta đã bị kéo đến tận giờ cũng nên bắt đầu thôi."

Tĩnh Tri bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt ánh lên ánh sáng long lanh... Cái nhìn của Mạnh Thiệu Đình phân tích rất lâu, nhìn mãi mà không thấy chán, không thể không muốn, trong lồng ngực anh đột nhiên trào dâng từng chút, từng chút vui sướng, nhưng anh lại vẫn dùng giọng nói lạnh lùng như vậy : "Đi thôi, chúng ta cùng lên lầu."

Anh nói xong, không chờ cô đã đi lên lầu trước.

Từ trước đến nay anh không thích làm một người đần độn bị người khác thao túng. Bây giờ nếu như không phải bởi vì anh rất kính yêu anh cả, anh cũng sẽ không thỏa hiệp mà cưới cô...Đúng vậy, cưới cô là một chuyện, còn đối xử với cô như thế nào lại là chuyện khác!

Đối với nhà họ Phó anh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, họ đã nhét một cô con gái cho anh, lại còn lấy nhiều "Sính lễ" như vậy, anh, Mạnh Thiệu Đình này, có làm ra những chuyện tàn nhẫn hơn nữa, cũng không một chút áy náy.

Anh muốn làm cho cô phải nhục nhã, bởi vì, cô không hề biểu lộ ra cho anh thấy sự vui mừng, hoặc là cô phải phát điên khóc rống lên vì không còn cô đơn. Anh cho tới bây giờ còn nhớ rõ, ngày đó khi cô đứng một chỗ với Thiệu Hiên, trên mặt cô là một nụ cười sáng lạn ấm áp như thế, mà anh, Mạnh Thiệu Đình, cho tới bây giờ cũng chưa từng được nhìn qua!

Anh muốn trả thù cô, muốn làm nhục cô, để cho mọi người thấy cô là đồ phụ nữ không biết liêm sỉ như vậy, đã có thể thân thiết với em trai thứ ba của anh như thế, trong khi ở bên cạnh anh lại cứ muốn giả dạng làm Thánh nữ kia chứ!

Anh trái lại, rất muốn nhìn cô một hồi ở trên giường, cô còn có thể giả vờ đến mức thế nào nữa đây!

Anh đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa, còn Tĩnh Tri lại chậm rãi đi đến trước cửa sổ, kéo chiếc rèm cửa ra. Gió đêm hè yên lặng thổi vào làm cho mọi phiền nào trong lòng người ta dần dần tan đi, trở thành yên ả. Phía ngoài cửa sổ là ánh đèn sáng muôn màu rực rỡ thật ấm áp... Nhưng liệu có ai biết được bên trong đó đã diễn ra những cuộc thăng trầm như thế nào. Cũng giống như cô ở trong giờ phút này, rốt cục cô sẽ tiếp nhận một bước ngoặt chắc chắn rất khó quên trong cuộc sống.