Tĩnh Tri sửng sốt, muốn né tránh, nhưng bàn tay anh phất qua lớp mồ hôi mỏng ở trên trán cô. Anh ghé sát tai cô thì thầm giống như với một người tình: "Vậy là ai đã nói Nhị tiểu thư nhà họ Phó dòng dõi Nho học, phong cách số một nhỉ?"

" Từ trước đến nay lời đồn đều luôn phóng đại so với sự thật." Tĩnh Tri thành thành thật thật cúi đầu.

"Xem ra, tôi đã bị lừa rồi." Giọng nói của anh khàn khàn mang theo sự quyến rũ động lòng người. Tĩnh Tri ngẩng đầu, thấy cánh tay anh đỡ ở hai bên thân thể cô, tạo thành một vòng vây, vây cô ở giữa.

Cô lại bắt đầu phát sinh căng thẳng, xoay mặt đi dịu dàng mở miệng: "Chúng ta trở về nhà đi, mắt cá chân của anh cần phải đến gặp bác sĩ."

"Em không thích tôi gần gũi với em sao?" Anh có chút ảo não, từ trước đến nay sự quyến rũ của anh luôn đầy sức hấp dẫn với tất cả phụ nữ, nhưng mà hiện tại, cô gái nhỏ ở trước mặt anh lại muốn né tránh.

"Em...đầu óc bị choáng váng, tại vừa rồi em uống chút rượu..." Cô kiếm cớ lung tung, trán của cô quả thật lại bắt đầu đau nhức.

Thấy sắc mặt cô thoáng có chút tái nhợt, anh thở dài một tiếng buông tha cô. Tĩnh Tri chuồn đi cực kỳ nhanh. Cô mở cửa xe nghiêm chỉnh ngồi tại ghế sau, vốn dĩ cô bị căng thẳng nên mới chạy mất dép nhưng không ngờ lại chọc giận anh.

"Tôi đối với cô hoàn toàn không có chút hứng thú!" Anh mở cửa xe ra, cúi người, bên môi thoáng nụ cười lạnh lùng châm biếm: "Tôi muốn đưa bạn gái của tôi về nhà, lái xe sẽ đưa cô trở về, phu nhân của tôi ạ."

Anh nói xong, thoáng cười lạnh, thẳng tay đóng cửa xe, lui ra phía sau mấy bước, sau đó không chút lưu luyến xoay người rời đi, tuy bước chân khập khiễng, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ tuấn mỹ cùng lỗi lạc của anh.

Tĩnh Tri nhìn anh qua vách ngăn của cửa kính xe ô tô, anh đang gọi điện thoại, sau đó đứng ở nơi đó một lúc, qua vài phút sau, có một bóng dáng xinh đẹp trực tiếp bổ nhào qua, ôm lấy cổ anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đưa lên đôi môi thơm tho.

"Thiệu Đình! Người ta còn tưởng rằng quả thật anh đã bỏ người ta mà đi rồi cơ đấy!" La Phi Lệ vui sướng không thôi, nhưng vẫn kiên quyết giận dữ mở cái miệng nhỏ biểu đạt sự bất mãn của mình.

Mạnh Thiệu Đình cúi người vừa hôn, vừa lười biếng cười nói: "Làm sao anh có thể bỏ em mà đi được chứ, chỉ có điều bảo bối à, mắt cá chân của anh bị đau, trước tiên em có thể không đu lên người anh nữa được không?"

Trong lòng Tĩnh Tri run lên, cô cảm thấy đêm nay sao mà lạnh thế. Đầu cô lại bắt đầu nổi lên cơn đau ngày càng lợi hại, may mà xe đã chuyển bánh...cô nhìn xuyên qua cửa thủy tinh, nhìn lên bầu trời thấy tối đen, hóa ra, đêm đã khuya rồi.

Từ lúc anh rời đi đến nay đã tròn một tuần. Tĩnh Tri gần như cả một tuần không nhìn thấy bóng dáng anh về nhà.

Sau khi mẹ Tĩnh Tri ra nước ngoài dưỡng bệnh, cô sống lặng lẽ và trống trải đã thành thói quen, nhưng Mạnh phu nhân lại không nghĩ như vậy.

Thân phận của Tĩnh Tri vốn dĩ bà cũng không thích, chỉ vì cô chính là con gái mà Phó Chính Tắc thích nhất. Nhà họ Phó cũng coi như là người có chút thể diện, nên bà mới chịu đồng ý làm đám hỏi, ai ngờ, nhà họ Phó càng ngày càng nghèo túng, bà lại nghe ngóng rõ ràng chuyện tài sản nhà họ Phó không chia cho Tĩnh Tri một xu, cũng nổi lên có chút không vừa ý, nhưng mà nhìn thấy cô con dâu người nhu thuận thành thật, tóm lại là cũng không tìm thấy lý do để nói cô.

Bây giờ Thiệu Đình đã một tuần không trở về nhà, Mạnh phu nhân đã có chút đứng ngồi không yên, ăn xong bữa sáng, bà đi tới nơi căn gác nhỏ của Tĩnh Tri.