Edit: V.O

Sau khi Cố Niệm nói xong, vẫn luôn luôn mỉm cười, chờ mong nhìn Bạch Thận Ngôn.

Một giây, hai giây, ba giây...

Thời gian từ từ trôi qua.

Nụ cười trên mặt Cố Niệm, càng ngày càng cứng ngắc, càng ngày càng cứng ngắc.

Nhưng, Bạch Thận Ngôn vẫn không quay đầu, vẫn không tỏ vẻ gì.

Ngay lúc sự kiên nhẫn của Cố Niệm sắp cạn kiệt, ánh mắt Bạch Thận Ngôn, cuối cùng cũng buông lỏng.

Cố Niệm thở hắt ra.

Chuyện nhỏ, còn chưa từng có người đàn ông nào, có thể không nhìn Cố Niệm tôi.

Vừa rồi giả bộ lạnh lùng như núi băng như vậy, bây giờ còn không phải lại ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Ngay lúc Cố Niệm đắc ý, Bạch Thận Ngôn ra hiệu với trợ lý bên cạnh.

Trợ lý hiểu ý, đi tới chỗ Cố Niệm.

"Vị tiểu thư này, mời rời khỏi đây được không? Cô quấy rầy BOSS nhà tôi ăn cơm." Trợ lý mỉm cười nói.

"Cái gì, cái gì?" Nụ cười trên mặt Cố Niệm, không nhịn được: "Anh, tôi...anh anh, anh muốn đuổi tôi đi?"

Vẻ mặt cô khiếp sợ, lòng tràn đầy hỗn loạn.

"Không phải 'Đuổi', là 'Mời' ." Trợ lý tiên sinh sửa lại: "Tiểu thư, mời rời khỏi đây."

"Tôi..."

Cố Niệm chỉ tay vào mình, lại nhìn nhìn Bạch Thận Ngôn.

Thật hoang đường.

Từ lúc Cố Niệm cô xuất sơn đến nay, lần đầu tiên bắt chuyện bị người mời đi!

Hô, hô, hô...

Sau khi hít sâu vài cái, Cố Niệm đè lại cảm xúc trong lòng, cố gắng vẫn mỉm cười: "Vậy bây giờ Bạch Thận Ngôn tiên sinh đã không rảnh, tôi đây sẽ chờ khi nào anh rảnh lại hẹn. Tạm biệt!"

Sau khi nói xong, mỉm cười xoay người rời đi.

Lúc này, Bạch Thận Ngôn cũng quay đầu, nhìn nhìn bóng lưng cô.

Gan lớn che trời.

...

Cố Niệm vẫn mỉm cười, trở lại chỗ ngồi.

Đỗ Thiên Mỹ và Lý Hi Nhiên đồng tình nhìn cô.

"Niệm Niệm, cậu có ổn không?" Đỗ Thiên Mỹ nhìn cô, nói: "Cậu đừng chán nản. Chân trời chỗ nào không có cỏ thơm, dieendaanleequuydoon – V.O, làm gì phải yêu đơn phương một cây cỏ. Đàn ông giống như Bạch Thận Ngôn, không phải là người chúng ta chọc được, để sau này chị đây giới thiệu cho cậu..."

"Đúng đó, Niệm Niệm. Cậu đừng cười, cậu cười, trong lòng bọn mình, cực kỳ sợ hãi. Bọn mình biết, bây giờ chắc chắn cậu rất đau lòng..." Lý Hi Nhiên nói.

"Ai nói mình đau lòng?" Cố Niệm cắt ngang các cô.

"Cậu còn muốn lừa bọn mình." Đỗ Thiên Mỹ nói.

"Mình thật sự không đau lòng." Cố Niệm nói: "Tuy ngay từ đầu, có chút thất bại, nhưng, Cố Niệm mình là ai? Là loại dễ dàng thua bởi những lời của người khác sao? Không, không phải! Từ trước đến nay mình luôn là, té ngã từ đâu, sẽ đứng lên từ chỗ đó!"

Người giống như Bạch Thận Ngôn, càng khó đánh chiếm, lại càng có tính khiêu chiến, càng có tính khiêu chiến, cô lại càng hưng phấn, càng có hứng thú!

"Được rồi được rồi, đi đi đi! Chúng ta nhanh về khách sạn!" Cố Niệm hưng phấn nói.

"Về khách sạn làm gì?" Lý Hi Nhiên hỏi.

Cố Niệm quay đầu, nhìn chằm chằm Bạch Thận Ngôn phía sau bức tường đầy cây xanh, khóe miệng hơi hơi nhếch lên: "Đương nhiên là phải tính toán lại, kế hoạch dụ bắt 'Bạch Thận Ngôn’."

"..."

Đỗ Thiên Mỹ và Lý Hi Nhiên.

...

Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Điều đầu tiên Cố Niệm phải biết, chính là thông tin về Bạch Thận Ngôn, tất cả thông tin. Từ lúc vừa sinh ra, lại đến tiểu học, sơ trung, trung học, đại học, công việc...tất cả! Bao gồm màu tất y thích, cô đều phải biết.

"Cậu muốn biết màu tất làm gì?" Đỗ Thiên Mỹ ngồi trên sofa khách sạn, hỏi.

"Đương nhiên là vì túm được anh ta! Không chỉ có tất, còn có nhãn hiệu và màu sắc quần lót!" Cố Niệm nói.

"... Cố Niệm cậu cũng quá không có tiết tháo." Mặt Lý Hi Nhiên ghét bỏ.