Tiếng pháo trúc vừa mới dừng lại, Lương Thần liền khẩn cấp đi ra cửa. 

Phù rể vội vàng đuổi theo, mấy em trai họ nội và ngoại quen biết anh, nhịn không được giễu cợt lên tiếng nói: “Xem A Thần gấp kìa, bước chân nhanh đến như là muốn bay lên.” 

Người nhà họ Lương đứng chung quanh, nghe nói như thế, liền cười vang. 

Lương Thần cũng không chờ tài xế mở cửa xe chú rể ra, chính mình liền dẫn đầu ngồi xuống. 

Ai nói không phải chứ, người của anh không có bay lên, tâm anh, sớm đã bay về nơi Cảnh Hảo Hảo. 

...... 

Trời hôm nay, đặc biệt trong xanh, thật không hổ là ứng với ngày hôm nay, ngày tốt cưới gả của Lương Thần. 

Xe sang trọng một màu, từng chiếc từng chiếc, ở trong tiếng pháo trúc không gián đoạn, chậm rãi lái ra từ nhà cũ nhà họ Lương. 

Mười giờ, lúc dưới lầu tiểu khu vang lên tiếng pháo trúc thứ nhất, một phù dâu chạy tới bên cửa sổ, cúi đầu, nhìn thoáng qua phía dưới, kinh hỉ hô: “Đến đây, đến đây!” 

“Nhanh đưa cô dâu vào trong phòng ngủ, lát nữa cần phải đòi bao tiền lì xì!”!

Duy chỉ có Duyên Hoa không có đi tiếp cận náo nhiệt này. 

Trong phòng ngủ thật im lặng, chỉ có hai người Cảnh Hảo Hảo và cô, cô mặc lễ phục váy dài màu trắng, nhìn dung nhan trang điểm cô dâu tỉ mỉ của Cảnh Hảo Hảo, mặt mày cong cong, chỉ là đáy mắt sáng rọi, lay động ra một tầng đau thương nhỏ vụn. 

Sau một lúc lâu, Duyên Hoa mới mở miệng, nói: “Tân hôn vui vẻ.” 

Trời biết, cô rất hi vọng, cô dâu trên hôn lễ hôm nay, có thể là cô, dù là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. 

Cảnh Hảo Hảo cong cong khóe môi, mở miệng với Duyên Hoa, nói một tiếng: “Cám ơn.” 

Âm trong lời của cô vừa mới rơi xuống, chợt nghe được bên ngoài truyền đến tiếng bước chân bình bịch liên tiếp.

Những tiếng bước chân này, tuy thực lẫn lộn, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại có thể nhận ra, đi tuốt đàng trước, là tiếng bước chân của Lương Thần. 

Mặt của cô, kìm lòng không đậu nóng lên. 

...... 

Lương Thần đi thẳng đến phòng ngủ, còn chưa đi vào cửa, liền bị mấy phù dâu chặn ở cửa, không cho Lương Thần tiến vào. 

Trong đó một phù dâu là em họ của Lương Thần, tinh linh cổ quái mở miệng, nói: “Muốn tiến vào, trước hát một bài, liền hát tiểu bình quả đi.” 

“Vậy rất không có ý nghĩa, phải để chú rể phù rể đứng xếp hàng, nhảy Giang Nam style, hát tiểu bình quả.” 

Phù rể nghe cầu này, nhịn không được liền kêu rên một tiếng: “Lừa gạt, Lương Thần, chính anh đến hát đi.” 

Lương Thần nhón mũi chân, xuyên qua phù dâu che lấp, muốn nhìn Cảnh Hảo Hảo bên trong một cái, nhưng Cảnh Hảo Hảo đã sớm bị người dấu đi, anh đành phải kéo cổ họng hô hai tiếng “Hảo Hảo”, tuy rằng ánh mắt nhìn chằm chằm, lại giống như là ảo thuật, không hề dấu hiệu liền ném một xấp tiền lì xì lên. 

Tiền lì xì bay lả tả đầy đất. 

Phù dâu lập tức cúi người xuống giành. 

Lương Thần thừa dịp hỗn loạn, muốn chen vào phòng ngủ, ai ngờ phù dâu lại mắt sắc phát hiện mưu đồ gây rối của anh, giành trước một bước lui về trong phòng ngủ, “rầm” đóng cửa lại. 

Lương Thần đứng ở ngoài cửa, gõ cửa, ôn tồn thương lượng nói: “Các vị phù dâu mỹ nữ, để cho tôi đi vào......” 

“Không được, Giang Nam style tiểu bình quả!” 

“Tôi thực chưa từng nghe qua bài hát tiểu bình quả kia, các người tha cho tôi đi.” 

“Không được, không được!” 

“Hảo Hảo, vợ tốt của anh, em để anh đi vào......” Những lời này của Lương Thần vừa mới nói xong, cửa phòng ngủ liền bị đột ngột mở ra.