Editor: May

Cửa phòng bao, cùng với Cảnh Hảo Hảo rời đi, chân trước cửa vừa mới đóng lại, chân sau cả người Lương Thần đột nhiên không hề có dấu hiệu nào lập tức dùng sức ném ly rượu trong tay về phía bàn trước mặt Kiều Ôn Noãn.

Ly rượu va chạm với bàn, sau đó đều vỡ vụn, rơi ở trên mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai liên tiếp không ngừng.

Rượu chung quanh vẩy ra, vẩy hơn phân nửa lên mặt Kiều Ôn Noãn, trong nháy mắt khiến cho dung mạo vốn trang điểm tinh điêu ngọc trác của cô ta liền nhòe thành một mảnh.

Người một phòng bị thay đổi đột nhiên xảy ra này làm cho hai mặt nhìn nhau, mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn cô, nhưng không có một người nào dám tùy tiện đi lên khuyên giải, chỉ ổn định hô hấp, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Kiều Ôn Noãn mở đôi mắt thật to, hoàn toàn có chút thẫn thờ, qua thật lâu cô ta mới trừng mắt nhìn, phát hiện vẻ mặt của mình đều là vị rượu gay mũi, lúc này cô ta mới nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía Lương Thần, đáy mắt lóe ra khó hiểu, nhưng lại bị khí phách tỏa ra từ cả người của người đàn ông kia vào giây phút này làm chấn động đến không dám nói một câu.

Tất cả mọi người tập trung tầm mắt nhìn về phía Lương Thần.

Giờ phút này trên mặt người đàn ông thoạt nhìn cũng không có biểu tình gì, rất bình tĩnh, nhưng mà, người quen thuộc Lương Thần, đều biết, bộ dạng này anh, là không thể trêu chọc nhất.

Bởi vì, bộ dạng anh có bao nhiêu bình tĩnh, liền đại biểu đáy lòng anh có bấy nhiêu phẫn nộ.

Toàn bộ trong phòng bao, đình trệ suốt một phút đồng hồ, ngay tại lúc mọi người nghĩ không còn việc gì, đang muốn thở phào ra, Lương Thần đột nhiên gian nhặt chai rượu gần sáu con số từ trên bàn lên, hướng về phía Kiều Ôn Noãn, hung hăng đập qua.

Có vài người trong phòng bị hoảng sợ, phát ra tiếng thét chói tai.

Chai rượu mang theo một trận gió mãnh liệt, lướt qua bên tai Kiều Ôn Noãn, trực tiếp đụng vào trên vách tường phía sau cô ta.

Chai rượu đụng vào vỡ nát, rượu bên trong, theo vách tường, chảy xuôi chung quanh, nháy mắt toàn bộ trong phòng, mùi rượu tỏa ra bốn phía.

Lương Thần đứng lên, nhìn xuống Kiều Ôn Noãn bị dọa đến kinh hồn chưa định, mặt âm trầm, nói từng chữ một: “Hôm nay tôi đã nhịn cô đủ rồi, đừng cho là tôi không biết đáy lòng cô đang đánh tính toán nhỏ nhặt gì, tôi cảnh cáo cô, lần sau không được như vậy nữa, tôi làm như thế nào với cô ấy là chuyện của tôi, ở dưới mí mắt của tôi, cô còn chưa tư cách  làm chuyện chỉ cây dâu mà mắng cây hòe kia! Người có bản lĩnh có thể để cho tôi chạy tới trong phòng, là người mà cô có thể tùy tùy tiện nhạo báng sao?”

Lương Thần nói xong, liền hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Kiều Ôn Noãn một cái, đá văng ghế dựa phía sau mình ra, gương mặt lạnh lùng đi về phía cửa phòng bao.

Sau khi Lương Thần rời đi, trong toàn bộ phòng bao im lặng trong chốc lát, mọi người mới hồi thần, liền có chút không rõ rốt cuộc lời nói vừa rồi của Lương Thần là ý tứ gì.

Kiều Ôn Noãn làm cái gì khiến cho anh phẫn nộ như vậy?

Cái gì mà chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cái gì mà tính toán nhỏ nhặt?

Vẻ mặt mọi người nghi hoặc nhìn về phía Kiều Ôn Noãn.

Kiều Ôn Noãn mím môi, nhẫn nại nước mắt nơi đáy mắt, nghiêng đầu, hít sâu một hơi, nhưng không có lên tiếng.

Người bên ngoài không hiểu, cô ta hiểu.

Vừa rồi Lương Thần cảnh cáo cô ta, là vì cô ta theo lời nói của anh, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe Cảnh Hảo Hảo.

Đồng thời, cũng là đang cảnh cáo cô ta, nói cho anh biết chuyện Cảnh Hảo Hảo ở trong phòng bao này.

Cô ta vốn tưởng rằng cô ta làm thiên y vô phùng, chỉ giống như vô tình nhắc tới chuyện Cảnh Hảo Hảo ở khách sạn Tứ Quý với Lương Thần, nhưng cô không nghĩ tới, “Thiếu niên thiên tử” trong truyền thuyết này lại có thể vừa nhìn đã hiểu.

Anh liếc mắt một cái liền xuyên thủng mục đích của cô ta, biết được cô ta nhìn giống như vô tình lộ ra Cảnh Hảo Hảo đang ở chỗ nào, thật ra là đang bỏ đá xuống giếng với Cảnh Hảo Hảo!