Có loại người, trời sinh đã có một loại thú vị như vậy, không cần cố ý chải chuốc, nhưng vô cùng đơn giản, quần áo chỉnh tề, quy cũ, lại có thể tản ra một hơi thể tao nhã làm cho người khác không thể bỏ qua.

Giống như Cảnh Hảo Hảo lúc này.

Cảnh Hảo Hảo đứng dưới ánh đèn đường cửa  đông của tiểu khu, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tao nhã hào phóng, đang cuối đầu nhìn xuống chân, lộ ra cái cổ thon dài trắng mềm.

Máu sắc đèn đường mờ nhạt, chiếu vào mặt của cô, nó không làm cho mặt cô trắng như tuyết, màlúc này phiếm hồng có chút ấm áp vui vẻ, làm cho cả người, nhìn xinh đẹp hơn nhiều.

Vốn muốn lái xe rời đi, thần xui quỷ khiến liền chậm rãi dừng xe ở ven đường, tắt máy, nhìn qua cửa kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm thưởng thức ảnh ngược xinh đẹp kia, một bên lấy một điếu thuốc.

Lương Thần càm điếu thuốc, lại thấy một chiếc xe quen thuộc từ đằng xa chậm rãi dừng lại, sau đó dừng bên cạnh Cảnh Hảo Hảo.

Bộ dạng Cảnh Hảo Hảo vẫn im lặng, lúc cửa xe mở ra, lập tức nở nụ cười xinh đẹp sáng lạng, cô bước nhẹ bước chân, đi lên trước, sau đó người bước xuống của xe là Trầm Lương Niên.

Cách có chút xa, Lương Thần không nghe rõ hai người đang nói chuyện những gì với nhau, nhưng Lương Thần có thể nhìn thấy, đó là một đôi tình nhân, đứng bên đường cũng không sốt ruột lên xe, ngược lại đứng một góc khuất hôn nhau một thời gian, sau đó Trầm Lương Niên nằm tay Cảnh Hảo Hảo dắt về ghế lái phụ.

Trầm Lương Niên thay Cảnh Hảo Hảo mở cửa, lúc Cảnh Hảo Hảo chuẩn bị lên xe, còn nghiêng đầuu không biết nói gì với Trầm Lương Niên mà nở nụ cười sáng lạng, thậm chí còn kiễng mũi chân hôn lướt lên gò má của Trầm Lương Niên, mới khom người vào trong xe Trầm Lương Niên.

Trầm Lương Niên tiếp tục thay Cảnh Hảo Hảo đóng của xe, mói vòng qua xe, lên xe, anh ta cũng không sốt ruột khởi động xe, ngược lại nghiêng người giúp Cảnh Hảo Hảo buộc dây an toàn, rồi mới chậm rãi lái xe, đi ra tiểu khu.

Lương Thần nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, chiếc xe của Trầm Lương Niên sớm đã mất hút, cả người anh vẫn duy trì tư thế này.

Mãi cho tiếng điện thoại vang lên, Lương Thần mới hoàn hồn, nhìn thoáng qua điếu thuốc, giống như phiền mà nhíu nhíu mày, ấn hủy vào gạt tàn trong xe, liền cầm di động, nhìn đến báo là điện thoại của Trương Đạo diễn, liền nghe, hỏi một câu: "Chuyện tôi giao, đã làm xong?"

Chỉ cần Cảnh Hảo Hảo gặp Trương đạo diễn, coi như anh có thể lôi kéo Cảnh Hảo Hảo ở cùng một chỗ, thường xuyên gặp mặt, anh cũng không tin, cô có thể thoát được?

Ở đầu bên kia Trương đạo dừng một lát, mới ấp úng cẩn thận nói: "Lương tổng, vốn dĩ tôi sắp xếp Cảnh tiểu thư sáng sớm hôm nay thử vai diễn, kết quả người phụ trách của công ty giải trí TS gọi điện tới nói, lúc Cảnh tiểu thư đến, không cẩn thận té xuống bật thang, bị thương ở chân, đưa đến bệnh viện bác sĩ nói, tốt nhất một tháng không cần dùng lực ở cố chân, mấy ngày nay sẽ chụp ảnh phim, cho nên...

Lương Thần càng nghe, mi tâm càng nhăn lợi hại, đến cuối cùng, anh cái gì cũng không nói, trực tiếp cắt đứt điện thoại.