Editor: May

“Anh xác định sao? Tôi không biết......” Kiều Ôn Noãn nói tới đây, đột nhiên liền nghĩ đến mấy tháng trước lúc mình ở tổ phim Vân Nam, nghe lén được cuộc điện thoại kia của Cảnh Hảo Hảo......

Chẳng lẽ Cảnh Hảo Hảo biến mất không thấy, vẫn luôn ở bên người Lương Thần?

Đáy mắt Kiều Ôn Noãn xẹt qua một tia vui sướng, giây tiếp theo, cô ta nhìn thấy Thẩm Lương Niên đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc, bộ dáng hơi có vẻ suy sụp.

“Vô nghĩa, tôi có thể không xác định sao, vừa rồi tôi thiếu chút nữa bị Lương tổng chỉnh chết......” Dương Thần oán hận mắng hai câu ở trong điện thoại.

Kiều Ôn Noãn vừa định đáp lời, lại nghe thấy miệng Thẩm Lương Niên nói nhỏ một câu: “Hảo Hảo!”

Sau đó, Thẩm Lương Niên liền ném điếu thuốc trong tay xuống, xoay người, liền chạy về phía cửa.

Tâm Kiều Ôn Noãn, nháy mắt liền nhấc lên, cô ta vội vàng nói với Dương Thần trong điện thoại di động: “Dương tổng, tôi còn có chút việc, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, tự mình bồi tội với anh, cúp trước, bái bai!”

Nói xong, Kiều Ôn Noãn liền nhấn cúp di động, không để ý cầm túi của mình, trực tiếp đi đuổi theo sau Thẩm Lương Niên.

Bước chân Kiều Ôn Noãn nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng Thẩm Lương Niên, đợi khi cô ta chạy đến cửa “Lưu Kim Tuế Nguyệt”, Thẩm Lương Niên đã sắp vọt tới trên đường cái, anh không để ý xe đến xe đi trên đường, trực tiếp đi về phía bãi đổ xe đối diện.

Kiều Ôn Noãn không để ý tới trên da thịt chính mình tỉ mỉ bảo dưỡng không thể tiếp nhận ánh mặt trời chói chang bạo chiếu, liền vội vàng đuổi theo.

Thẩm Lương Niên đến bãi đỗ xe, tìm trái phải nửa ngày, lại nhìn thấy một chỗ lại một chỗ trống xe, hoàn toàn không có thân ảnh của Cảnh Hảo Hảo.

Ngay tại lúc Thẩm Lương Niên đảo qua toàn bộ xe lần nữa, Kiều Ôn Noãn đẫ thở hổn hển chạy tới bãi đỗ xe, trên mặt trắng nõn mềm mại của cô ta treo đầy mồ hôi, nhìn nhìn chung quanh Thẩm Lương Niên, nói: “Lương Niên, anh đang tìm cái gì?”

“Hảo Hảo...... Vừa rồi tôi ở trên lầu hình như nhìn thấy Hảo Hảo, cô ấy bị một người kéo lên xe......” Thẩm Lương Niên nói xong, liền ngẩng đầu, liếc mắt nhìn vị trí gian phòng ở tầng hai của mình, sau đó quan sát một chút chính mình đứng ở vị trí nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, liền đi đi qua, phát hiện nơi đó trống trơn, đã không có xe ở đó.

“Lương Niên, có thể anh nhìn lầm rồi đi.” Kiều Ôn Noãn đuổi theo Thẩm Lương Niên, nhìn anh vòng tới vòng lui ở chỗ đất trống không, đáy lòng quay cuồng ghen tuông thật lớn, nói lời nói ôn nhu: “Lương Niên, có thể là do anh quá nhớ Hảo Hảo, cho nên nhận nhầm người......”

“Thật sao?” Thẩm Lương Niên mất mát vạn phần ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Kiều Ôn Noãn, hốc mắt anh hồng hồng, ánh mắt vốn bởi vì nhìn thấy “Hảo Hảo” mà sáng lên đã  ảm đạm không còn sáng rỡ nữa, anh kéo kéo môi, không nói gì nữa, chỉ kéo có chút bước chân có chút nặng nề, đi trở về phía “Lưu Kim Tuế Nguyệt” một lần nữa.