Lúc đầu Phàn Hiểu Tinh không hiểu ý Lâm Kha, đến ngày hôm sau, cô ấy mới hiểu hàm nghĩa câu nói này.

"Tinh bảo, cô biết chuyện đạo diễn Cẩu không?" Trợ lý trang điểm mở miệng hỏi.

Phàn Hiểu Tinh chột dạ nói: "Không, không biết a."

Trợ lý trang điểm tỏ vẻ bát quái, không kiềm chế được giọng nói hưng phấn: "Nghe nói tối hôm qua đạo diễn Cẩu bị người đánh, điều quan trọng nhất là gì cô biết không?"

"Cái gì vậy?" Phàn Hiểu Tinh lo sợ bất an mở miệng, chẳng lẽ chuyện tối hôm qua của bọn họ bị truyền đi rồi à?

"Nghe nói khi đạo diễn Cẩu được người đưa đến bệnh viện, chỗ ấy bị co hết lại!" Trợ lý trang điểm mặt mày hớn hở nói: "Cô hiểu không?"

"Hả?" Phàn Hiểu Tinh đang chột dạ, không kịp phản ứng.

"Chính là chỗ ấy chỗ ấy đó! Không biết xảy ra chuyện gì mà một chút cũng không còn! Bác sĩ nói, đời này chỉ có thể làm thái giám thôi! Chết cười tôi mất!" Sau khi trợ lý trang điểm tiết lộ tin tức này thì quay người đi trang điểm cho người khác.

Để lại Phàn Hiểu Tinh nửa ngày chưa hoàn hồn.

Sao, làm sao có thể?

Chẳng lẽ câu nói của Lâm Kha tối hôm qua là có ý này sao?

Phàn Hiểu Tinh hóa trang xong liền giống như đi trên mây, tìm tới Lâm Kha: "Chuyện tối hôm qua là cô làm à?"

Lâm Kha đắc ý nói: "Ừm!"

"Sao ông ta lại..." Phàn Hiểu Tinh nuốt một ngụm nước bọt, không nói được.

"Tôi dán cho ông ta bùa co lại." Lâm Kha cười lạnh một tiếng: "Đời này ông ta đừng hòng nghĩ đến chuyện làm chuyện xấu với cô!"

Phù tông có thủ đoạn, để ông ta sống không bằng chết!

"Co lại, bùa co lại sao?" Phàn Hiểu Tinh nói không lưu loát: "Lâm Kha, cô còn chưa diễn đâu, cô thật sự coi mình là trưởng lão tông môn giới Tu Chân à!"

Lâm Kha cắn ống hút uống sữa đậu nành: "Đó vốn là sự thật."

Phàn Hiểu Tinh đưa tay sờ sờ trán Lâm Kha, không phát sốt mà nhỉ.

Có phải cô nghiện diễn xuất quá rồi hay không.

Chẳng qua, Lâm Kha liên tục cứu cô ấy hai lần, cho dù Lâm Kha cuồng diễn xuất cô ấy cũng chấp nhận.

Bởi vì đạo diễn Hứa còn chưa xuất viện, hôm nay chỉ quay một số cảnh không quan trọng.

Lâm Kha chỉ có một cảnh quay thoáng qua, cho nên nhàn nhã vô cùng.

Quay xong, Lâm Kha vừa mới thay đổi đồ hóa trang liền thấy có người chỉ trỏ về phía mình, ánh mắt cũng né tránh, dường như đang nghị luận gì đó với người khác.

Lâm Kha mơ hồ nghe thấy cô ta nói cái gì mà: Tối hôm qua... Phó đạo diễn... Quy tắc ngầm...

"Lâm Kha, hôm nay tôi mời cô ra ngoài ăn cơm." Phàn Hiểu Tinh tháo trang sức xong thì giống như một em gái đáng yêu, cô ấy mặc quần yếm đội mũ lưỡi trai đi tới: "Thành phố truyền hình và điện ảnh của chúng ta có rất nhiều đồ ăn ngon đó."

Nghe thấy có đồ ăn ngon, con mắt Lâm Kha lập tức sáng ngời: "Được."

Hai người vừa nói vừa cười quay người đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước, điện thoại Lâm Kha liền vang lên.

Là chị Kim tỷ gọi tới.

"Lâm Kha, bây giờ em ở đâu vậy?" Giọng nói chị Kim mang theo vẻ run rẩy.

"Ở đoàn làm phim a." Lâm Kha khó hiểu trả lời.

"Em xem tin tức trên mạng chưa?" Chị Kim thở phào một hơi, nói chuyện giống như bắn liên thanh: "Chị bảo này, nếu có người phỏng vấn em, em nhất định không được nói bậy nói bạ, biết không? Không biết rốt cuộc là ai vẫn luôn chửi bới em ở sau lưng, nói tối hôm qua em và phó đạo diễn ở trong phòng cả đêm, nói em có thể đi vào đoàn làm phim đều là bởi vì phó đạo diễn kia..."

"A lô a lô a lô? Lâm Kha, em nghe thấy chị nói chuyện không?" Chị Kim thấy Lâm Kha không phản ứng, lớn tiếng kêu lên: "Hôm nay em đừng đi đâu cả, nghe không? Tuyệt đối đừng để bị đám nhà báo kia bắt gặp!"