Chủ nhật đối với người ngoài mà nói là ngày để nghỉ ngơi, nhưng với Tiết Tuyết chính là ngày để cố gắng học thêm càng nhiều càng tốt, cô thích việc dùng mọi cách để khiến mình giỏi giang hơn, mà nhân mạch và tài lực của nhà họ Tiết đủ để tìm cho Tiết Tuyết rất nhiều thầy giỏi.

Cuối tuần này dường như không giống với những cuối tuần khác, mới sáng sớm tinh mơ Tiết Tuyết đã bị Vân Như kéo đến thẩm mỹ viện cao cấp nhất, tân trang lại từ trên xuống dưới, dung nhan vốn đã tinh xảo mỹ lệ giờ càng như châu ngọc trân quý, từng cọng tóc dường như đều tỏa sáng lấp lánh.

Bản tính Tiết Tuyết phóng khoáng tùy hứng, cũng không muốn tham gia vào, cả đời này của cô vốn cũng chẳng có bao nhiêu nhiệt tình.

Nhưng mẹ Vân Như quả thực rất nhiệt tình, ánh mắt mỗi lần nhìn Tiết Tuyết đều không giống một người mẹ hiền hậu, mà là giống với một thương nhân đang dùng con mắt để đánh giá giá trị của sản phẩm.

“Tiểu Tuyết, con càng lớn càng xinh đẹp.”

Cô gái nhỏ mười lăm tuổi hai má còn phúng phính như trẻ con, đặt biệt đáng yêu, chưa kể ngũ quan Tiểu Tuyết càng ngày càng tinh xảo, khuôn mặt chỉ nhỏ bằng một bàn tay không khỏi khiến người ta mềm nhũn, thêm vào phong cách ăn mặc tinh tế, ngay đến quản lý thẩm mỹ viện trước nay luôn ngôn hành thận trọng cũng phản khen ngợi không dứt lời, nếu không phải thân phận của Tiết Tuyết rất cao, cô ta thậm chí còn nghĩ tới chuyện để Tiết Tuyết làm người mẫu đại diện.

“Cảm ơn mẹ.”

Cô gái nhỏ tươi cười vô cùng dịu dàng, toàn thân như tỏa ra một vầng hào quang, bất kỳ ai ở chung quanh cô gái đều có thể cảm nhận được sự ấm áp trong đó.

Vốn dĩ Vân Như không dám mưu toan tính kế với nhà họ Cơ, chỉ là con gái mình càng ngày càng trở nên ưu tú, ai cũng nhiệt thành khen ngợi vài câu, không khỏi khiến bà ta động tâm suy nghĩ.

Nếu con gái có thể bước vào nhà họ Cơ rồi sau này đứng đầu gia tộc, mẹ quý nhờ con, có phải bà cũng sẽ có ngày được người người kính trọng hay không…

Đương nhiên, nhà họ Cơ nào có phải nơi dễ dàng ra vào như vậy, con gái mình sẽ không tránh khỏi phải chịu đựng khổ cực, ngay cả những lợi ích nhỏ nhất cũng không khỏi khiến bà suy nghĩ cân nhắc.

Dường như phát hiện ra ánh mắt mẹ đang nhìn mình như muốn bốc cháy, Tiết Tuyết nhíu mày nghi hoặc.

“Mẹ, trên người con có cái gì không đúng sao?”

Vân Như nhẹ nhàng kéo con gái lại, tươi cười như đang chiêm ngưỡng một loại kỳ trân dị bảo: “Chỉ là đang cảm khái, con càng lớn càng xinh đẹp như vậy, sau này cũng không biết là chàng trai nhà nào có phúc.”

Cô gái nhỏ nhẹ nhàng cúi đầu như đang thẹn thùng, mấp máy môi nhưng không đáp lại.

Lập gia đình? Từ khi ra đời đến giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến loại chuyện này, còn nhớ rõ Tiết Nhu đã từng nói, cái gọi là tình thân còn mỏng manh hơn cả một tờ giấy giám định, trên đời này còn thứ tình cảm nào chân chính bên vững nữa đây?

Nhất là tình cảm của đàn ông, cái gọi là trọn đời trọn kiếp không phải là thứ quá xa xỉ hay sao?

Vân Như cho rằng con gái xấu hổ thẹn thùng không dám trả lời, lại cười trêu ghẹo thêm vài câu mới rời khỏi thẩm mỹ viện, ngoài đại sảnh có một người phụ nữ đột nhiên đi về phía đằng này, bên cạnh bà ta còn có một cô gái mong manh yếu đuối.

“Tiết phu nhân.” Giọng nói kia tỏ ra ân cần, khiến Vân Như dừng bước quay lại nhìn.

“Cầm Địch, hóa ra là cô.” Vân Nhu đưa tay lên vuốt mái tóc, tươi cười nhưng vẫn có chút xa cách với phu nhân nọ.

Đối phương có lẽ chỉ là vì thanh danh của nhà họ Tiết mà muốn kết thân, dựa vào nhà họ Tiết mà làm ăn, ngày thường nếu Cầm Địch không khuất phục nịnh hót làm cho Vân Như thoải mái dễ chịu, bà ta và con gái Lãnh Sương sẽ không được sống thoải mái như vậy.