Trong lòng của Lãnh Sương càng thêm kinh hoảng, hoàn toàn không nghĩ tới sự việc sẽ phát triển đến bước này, nếu là Tiết lão gia tự mình tìm đến, chính mình chỉ sợ sẽ bị ba bóc ra một lớp da, nghĩ tới đây cô cũng không dám lên mặt, vội vàng quỳ xuống, không để ý đến hình tượng gào góc.

‘Tiểu Tuyết, là chị sai lầm rồi, đều do chị, van cầu em không cần nói chuyện này cho ông nội Tiết, nếu không, nếu không chị nhất định phải chết.’

Tiếng khóc của cô ai uyển thê thảm, lại gắt gao cắn răng, cũng biết rõ ràng sau khi Tiết Tuyết thay đổi, cô nhất định sẽ trả lại toàn bộ chuyện này cho mình, vốn dĩ là Tiểu Tuyết ngoan ngoãn phục tùng cô như thế, nào có thể thoát khỏi khống chế, tuyệt đối không thể! Cả đời cô phải trở thành con chó của mình, từ từ dâng hết mọi thứ của Tiết gia cho mình!

‘Trách chị sao?’ Tiểu Tuyết than nhẹ một tiếng, mấp máy môi: ‘Trách chị cái gì, trách chị cố ý để cho lái xe đánh về phía xe của tôi, là muốn mạng của tôi sao? Chị Lãnh Sương, tôi thật sự không hiểu, chị nghĩ rằng nếu như tôi chết rồi, sau đó ba mẹ tôi sẽ thu dưỡng chị làm con gái sao?’

Toàn bộ tâm tư đều bị đoán trúng, hai gò má của Lãnh Sương trở nên tái mét trong nháy mắt, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Tiết Tuyết, giống như đang nhìn một người không quen biết.

‘Chị không…’

‘Chị không nghĩ tới tôi vậy mà không hề ngoan ngoãn tha thứ cho chị, ngược lại còn khởi binh hỏi tội?’ đầu ngón tay của Tiết Tuyết xẹt qua thái dương, dính vào một chút máu đỏ tươi, nàng ngồi xổm người xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn Lãnh Sương đang quỳ rạp trên đất, đầu ngón tay xoa lên khóe môi của cô ta, để cho son môi diễm lệ trên mặt Lãnh Sương tăng lên chút sắc đỏ.

‘Chị à, tôi đã trở về.’

Lãnh Sương nhìn người con gái cử chỉ nho nhã ngồi xổm trước mặt mình, khuôn mặt tinh xảo, trong lòng không thể ngăn chặn được cảm giác lạnh lẽo truyền đến, làm sao vậy, rốt cuộc Tiết Tuyết làm sao thế?

Ba tháng sau….

Từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, Tiết Tuyết giống như thay da đổi thịt thành một người khác, từ bướng bỉnh phản nghịch ngày xưa biến thành thiên kim của Tiết gia, hòn ngọc không tỳ vết, lúc trước luôn để cho ba mẹ và ông nội phải cân não đau đầu, trong nháy mắt trở thành một học sinh cực kỳ chất lượng được người người hâm mộ.

Trong học viện thương nghiệp Norton, thiên tài và quý tộc mọc lên như nấm, Tiết Tuyết lại đạt được thành tích đứng nhất trong cuộc khảo sát, để cho những người đã từng hâm mộ ghẹn tỵ với thân phận thiên kim Tiết gia của cô cũng ngậm miệng lại.

Lúc ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng vừa lúc, ba mẹ Tiết gia ngồi trước bàn ăn đọc báo tài chính sớm nay, phút chốc nhìn thấy con gái thướt tha đi xuống từ trên cầu thang.

Tuy con gái mới mười lăm tuổi, nhưng trên gương mặt đã trở nên kinh diễm tuyệt sắc, váy trắng nửa người, tươi cười giống như cả người đều ánh lên một tầng hào quang.

So với chật vật khi vừa mới trọng sinh, giờ phút này Tiết Tuyết tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật đươc ông trời khắc lên, không ai nhìn thấy cô còn có thể thờ ơ, cái loại hào quang tốt đẹp này đủ để cho người khác phải lệ nóng quanh tròng mắt, ngay cả cha mẹ vốn không thích cô từ trước đến giờ cũng bởi vì những biểu hiện của cô mấy ngày gần đây ở trường học mà có ấn tượng đổi mới với con gái.

‘Ba, mẹ.’

Cô vuốt cằm, tư thái tao nhã không hề khủng hoảng, chậm rãi ngồi xuống, thuận thế gật đầu với người làm sau lưng, lập tức khiến người đó thẹn thùng mà mỉm cười cảm kích.

‘Tối hôm qua lại học đến khuya rồi.’ liền ngay cả Vân Nhu trước nay đều khắc nghiệt với con gái đều đã thay đổi vì sự ưu tú của cô.

Vị trí đứng nhất… đây là trường học của Qúy tộc và thiên tài, vị trí này đủ nói lên sự ưu tú của con gái, gần đây Vân Như không thể nào không đắc ý đối với đối tượng đang bị mọi người thổi phồng lên, dường như tìm lại được vinh quanh của đại tiểu thư Vân gia khi vừa mới gả cho Tiết gia.

‘Cần phải vậy…’ cười cười dùng đũa gắp thức ăn vào trong bát của cha mẹ, toàn bộ đều làm thuận buồm xuôi gió, giống như một đứa con gái đáng yêu nghe lời.

Một đứa con gái như thế, lại có ai không thể không thích.

Trước kia Tiết Cảnh cũng luôn không thích kết tinh sinh ra từ đám hỏi này, cũng bắt đầu nghĩ lại có phải trước đây đã quá văng vẻ con gái hay không, trong lòng nhiều thêm vài phần áy náy.

Mãi đến khi dùng xong bữa sáng đi ra khỏi nhà, cười đáp lại sự dặn dò tha thiết của ba mẹ, lên xe xong, khóe môi của Tiết Tuyết mới buông xuống vài phần, lại vẫn duy trì mỉm cười như cũ, trong mắt đều là băng giá.

Thời gian ba tháng, đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, có thể khiến cho ông nội từ trước đến giờ luôn uy nghiêm trở thành ông lão hiền lành cưng chiều cháu gái, để cho cha mẹ từ trước đến giờ luôn lạnh lùng trở nên tràn ngập tình cảm đối với cô, cũng có thể đưa thành tích giống như củi mục trong trường học, đến vị trí hạng nhất như bây giờ.

Đương nhiên cũng để cho Lãnh gia phải bồi thường một chiếc xe hoàn toàn mới, tiểu bách hoa Lãnh Sương kia cũng không dám không kiêng dè gì mà xuất hiện trước mặt mình.

Nhưng hình như… còn chưa đủ, cô còn chưa có quên, ngày mai là ngày gì.