"Chị, em là Mùi Thơm, chị đang ở nơi nào, nói cho em biết chỗ chị ở đâu, em sẽ đi tìm chị."

Hứa Mùi Thơm rời khỏi bệnh viện, sau đó dựa theo dãy số viết trên tờ giấy mà Tần Trác Luân đưa cho cô kia gọi điện thoại cho chị gái, sau một lúc điện thoại được kết nối thì truyền đến giọng nói của chị gái, bên cạnh đó còn nghe được tiếng nhạc đinh tai nhức óc.

"Chị đang ở quán bar, em là, em làm sao mà biết số điện thoại của chị, hẳn không phải là Luân đưa cho em đi, được, vậy em qua đây theo chị uống rượu chơi chút đi, nhưng thế nào mà anh ấy lại không tới tìm chị vậy."

Hứa Mộng Phỉ giống như đã uống rất nhiều rượu, tuy cô đã đi đến công ty tìm Tần Trác Luân kể cả những nơi trước đây nhưng đều không tìm được anh, cô lại không muốn nhanh như vậy đã trở về khách sạn nên mới đi tới quán bar này uống rượu giải buồn.

"Được, em lập tức tới tìm chị ngay, số điện thoại là anh ấy cho em."

Hứa Mùi Thơm cúp điện thoại, ngoắc một chiếc xe taxi, lên xe xong cô lập tức nói địa chỉ quán bar.

Xe tăng tốc chạy về hướng quán bar kia, đến chỗ cửa quán bar, Hứa Mùi Thơm thanh toán tiền xe, lái xe vậy mà nói không cần.

"Hứa tiểu thư, cô là Đại Minh Tinh, tôi rất thích nhìn cô diễn xuất, không thu tiền của cô, có thể xin cô ký một chữ không, con gái và vợ của tôi cũng rất thích nhìn cô đóng phim điện ảnh, về sau nếu có thể cô quay một ít phim truyền hình thì tốt quá rồi."

Lái xe lấy ra một tờ áp phích phim điện ảnh xin Hứa Mùi Thơm ký tên, Hứa Mùi Thơm nghe được một nhà của người tài xế đều rất thích xem cô đóng phim điện ảnh làm cô rất cao hứng, ký tên xong cô vẫn kiên trì thanh toán tiền xe, lúc này mới đi vào bên trong quán bar.

Trở ra, lại tìm một vòng, rốt cuộc tìm đến mấy gian phòng mới tìm được chị gái.

Chị gái đang cùng mấy người đàn ông uống rượu, có lầm hay không, mấy người bọn họ rõ ràng muốn đùa giỡn lão thiên gia mà.

"Cô thua, mau cởi quần áo, cởi quần áo."

Bọn họ uống rượu chơi đến người nào thua thì phải cởi quần áo, thua một lần thì cởi một món, hiện tại lúc Hứa Mùi Thơm đến thì thấy chị mình chỉ còn lại có áo ngực và quần lót, chị ấy còn đang đưa tay của mình đến mặt sau của áo ngực chuẩn bị cởi luôn ra.

Hứa Mùi Thơm khẩn trương chạy thật nhanh bước qua, nhặt áo choàng trên mặt đất khoác lên thân thể của chị gái, sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy người đàn ông kia một cái.

"Chị của tôi uống rượu, số tiền này cho các người, không cần đến làm phiền chị của tôi. Chị, chúng ta về nhà."

Hứa Mùi Thơm từ trong ví lấy ra một chút tiền đặt lên bàn xong lập tức chuẩn bị đỡ Hứa Mộng Phỉ đi, nhưng mấy người đàn ông kia làm sao có thể dễ dàng buông tha cô được.

So với chị gái của mình thì cô càng xinh đẹp hơn nhiều.

"Này, đây không phải là tân, tân ngọc nữ minh tinh Hứa Mùi Thơm sao, dáng vẻ so với trên tivi vẫn là xinh đẹp hơn rất nhiều, sao lại vội đi như vậy, hãy theo giúp nhóm người chúng tôi uống rượu, như thế nào, chị cô thua nên cô không dám thử sức sao?"

Mấy người đàn ông lập tức đặt lực chú ý lên trên người Hứa Mùi Thơm, trong lòng bọn họ có suy nghĩ rất tà ác, nếu có thể để cho Hứa Mùi Thơm cởi hết y phục xuống, nhìn thấy thân thể của cô, cùng cô chơi đùa một chút, chỉ riêng điểm kia miễn bàn cũng đã có rất nhiều sảng khoái rồi.

"Tôi không có hứng thú uống rượu với các người, tránh ra."

Hứa Mùi Thơm không muốn uống rượu với bọn họ, bọn họ lập tức trái phải xông lên ngăn cản đường đi của cô, trong khi đó Hứa Mộng Phỉ lại không phối hợp với cô, vẫn muốn đẩy cô ra, miệng lại vẫn la hét muốn uống rượu cởi quần áo, còn ném áo choàng mà Hứa Mùi Thơm mới vừa phủ thêm lên người cô xuống mặt đất, tay bắt đầu muốn cởi bỏ hoàn toàn áo ngực.

Hứa Mùi Thơm bị cô ta dùng lực đẩy ngã xuống đất, nhìn chị gái muốn cởi áo ngực, Hứa Mùi Thơm khẩn trương đứng lên muốn ngăn cản, nhưng mà mấy người đàn ông kia lại ngăn cản cô, không cho phép cô tiến lên ngăn cản, trong đó một người lại còn ôm Hứa Mộng Phỉ, suy nghĩ muốn mò mẫn bộ ngực của Hứa Mộng Phỉ.

"Dừng tay, bọn sắc lang các người, cũng chỉ là đàn ông mà thôi, mấy người đàn ông đi khi dễ một cô gái yếu đuối, các người quả thực là hèn nhát."

Một cô gái bộ dáng có chút đẫy đà, khuôn mặt thiếu nữ tròn tròn chen lách tiến vào, cô đẩy cái tay người đàn ông đang muốn sờ ngực Hứa Mộng Phỉ ra, đồng thời còn trừng mắt nhìn mặt mấy người đàn ông khác.

Tiếp đó cởi áo khoác của mình mặc lên trên người Hứa Mộng Phỉ, do cô có phần béo cho nên áo khoác của cô đủ để che toàn bộ người của Hứa Mộng Phỉ, nhưng Hứa Mộng Phỉ lại không phối hợp, vậy nên cô lập tức trừng mắt với Hứa Mộng Phỉ.

"Cô dám không mặc, tôi lập tức thả cô xuống biển làm mồi cho cá mập."

Cô trừng mắt nhìn Hứa Mộng Phỉ đồng thời còn ở bên tai nói lời uy hiếp cô, chiêu này thực sự dùng được, Hứa Mộng Phỉ không dám lộn xộn nữa, tùy ý để cô ấy giúp cô mặc áo khoác vào.

"Cảm ơn cô, cô là nhân viên trong nhà hàng của Y Đồng sao, thật sự là cám ơn cô đã hỗ trợ, nhưng là bọn họ giống như, giống như?"

Hứa Mùi Thơm cảm kích Tiểu Trư đã hỗ trợ, cũng nhận ra cô bé chính là học sinh làm part-time trong nhà hàng của Y Đồng, chỉ là cô cực kỳ áy náy nhìn Tiểu Trư, bởi vì cô phát hiện mấy người đàn ông kia cũng không có ý tốt mà chỉ mê đắm nhìn chằm chằm các cô, giống như chuẩn bị làm tư thế hổ đói bổ nhào đến các cô vậy.

"Này, ha ha, không cần cảm ơn chỉ là bọn họ, thảm rồi, tôi hẳn là sẽ không bị cướp sắc đi, tôi mới mười bảy tuổi, còn chưa kết giao bạn trai, cũng chưa kịp thổ lộ với người trong lòng tôi, tôi không muốn bị thất thân đâu."

Tiểu Trư là người theo đuôi Hứa Mùi Thơm đến quán bar, cô nghe lời nói của Hứa Mùi Thơm thì mới quay đầu nhìn về phía mấy người đàn ông kia, giống như, giống như cô đã chọc tới bọn họ rồi.

Thảm rồi, cô không muốn thất thân cũng không muốn bị cướp sắc đâu.

Nghĩ đến chính mình còn chưa thổ lộ với A Dã, nếu cứ như thế này mà bị thất thân thì cô cảm thấy bản thân mình cực kỳ không cam lòng.

"Con người nơi này quả thực lạnh lùng, người nhiều như vậy mà không ai chịu giúp chúng ta, chị của tôi cũng thật là, làm sao lại có thể cùng người khác uống rượu rồi cởi quần áo."

Hứa Mùi Thơm là huấn luyện viên thể dục thẩm mỹ cũng là một diễn viên mới, nhưng cô lại không hề biết công phu quyền cước, hiện tại lại có nhiều tên đàn ông cao to như ngựa vậy muốn khi dễ ba cô gái yếu đuối, trong khi đó chị gái cô lại còn đang say khướt, xem ra hôm nay đúng là khó thoát một kiếp rồi.

"Tô liều chết cũng phải bảo vệ sự trong sạch của mình, tôi, tôi sẽ liều mạng với bọn họ, đại ca A Dã, em thích anh, em rất yêu mến anh, đáng tiếc em không có cơ hội thổ lộ với anh, đều là do em nhát gan, tự ti, anh có biết không, dáng vẻ của anh cực kỳ lạnh lùng,... Dáng vẻ khi anh chăm chỉ làm việc cũng cực kỳ đàn ông nữa, rất có phẩm vị đàn ông, mà hôm nay em còn phát hiện anh cũng không có đa tình, là một người đàn ông giữ mình trong sạch, hu hu, Tiểu Trư tin tưởng anh về sau nhất định sẽ tìm thấy được một người cực kỳ cực kỳ yêu mến anh, mà anh cũng sẽ cực kỳ cực kỳ yêu mến cô gái đó, hai người đều sẽ bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử, vĩnh viễn vĩnh viễn đều sẽ hạnh phúc nha...."

Tiểu Trư đang chuẩn bị liều mạnh với mấy người đàn ông phía trước, cô lớn tiếng nói ra những suy nghĩ trong lòng ra ngoài, nhìn vào không khí thổ lộ với một người đàn ông.

A Dã vừa bước vào cửa quán bar bắt đầu cuộc sống về đêm, lúc vừa vào cửa hắn lập tức nghe được lời thổ lộ rung động lòng người như vậy.

Cái dáng người đẫy đà kia, gương mặt tròn tròn, bộ dạng thanh tú đáng yêu, cô ấy, cô bé không phải là em gái của Tiểu Hổ sao?

Nhưnh, cô nói cô là Tiểu Trư. Hắn mới vừa nghe được. Cái gì, cô vậy mà lại thổ lộ với chính mình, chờ một chút, sắc mặt của cô xem ra không được thích hợp lắm, tựa như?

Cô ấy, thổ lộ với mình, còn là đặc biệt thổ lộ.

A Dã sờ sờ cằm của mình, thật không nghĩ tới con heo này vậy mà sẽ thích mình, chính mình ở trong lòng cô ấy lại có thể hoàn mỹ như thế sao?

Nhưng lời thổ lộ của cô có phần giống như trước khi đi xa lâm nên cũng có một loại hương vị khá bi thương.

Hắn ho nhẹ một tiếng, tiến lên, nhìn đến mấy người đàn ông muốn khi dễ Hứa Mùi Thơm, Hứa Mộng Phỉ và Tiểu Trư, hắn lập tức động thân mà ra tay.

"Lời thổ lộ của em có phần ngốc nghếch, nhưng mà lại rất cảm động, em khi nào thì bắt đầu thích anh, như thế nào mà anh một điểm cũng không nhận thấy được?"

Hắn đứng ở bên người Tiểu Trư, dáng người cao lớn của anh đứng bên dáng người nhỏ xinh như cô tựa như một tòa núi lớn sơn, dù sao nhìn cũng rất có cảm giác an toàn.

Nhưng là Tiểu Trư co mặt lại, lại ngượng ngùng hồng hồng, rất giống quả cà chua chín mọng.

Cô cúi đầu, không dám nhìn hắn, cô, cô thật sự không nghĩ tới sẽ thổ lộ với anh, nay đã bị hắn nghe được, quả thực ngượng chết rồi.

"Cô tên là Tiểu Trư sao, chính xác là cực kỳ phù hợp với cô, Tiểu Trư, anh ta đang nói chuyện với cô, cũng là người tình trong mộng của cô, giờ hoàng tử mà cô thầm mến đã hỏi tới cô, như thế nào cô lại không trả lời, hiện tại muốn thẹn thùng có phải đã muộn rồi hay không, nhưng mà ánh mắt cô nhìn người chính xác sai lệch rồi, một bạch mã hoàng tử như vậy thì tôi cảm thấy được anh ta sẽ không thích cô đâu, bạch mã hoàng tử đều sẽ thích công chúa Bạch Tuyết, ví dụ như tôi vậy?"

Hứa Mùi Thơm là cố ý đùa Tiểu Trư, cô nhìn Tiểu Trư thẹn thùng không dám ngẩng đầu đối mặt với A Dã, cô lại nhìn mắt A Dã, cô nhận ra hắn, hắn chính là bên đối tác với salon trung tâm mà bạn trai cô mở.

"Mùi Thơm, em dám thích A Dã thử xem."

Một đạo âm thanh lạnh như băng lại mang theo uy nghiêm từ trong quán bar truyền tới, khi Tiểu Trư tò mò ngẩng đầu lên nhìn thì thấy được vẻ mặt âm trầm của một người đàn ông tuấn mỹ đang ung dung đi về phía Hứa Mùi Thơm.

Xem, xem ra anh ta và Hứa Mùi Thơm có quan hệ cực kỳ không tầm thường, mà còn cực kỳ bá đạo nữa.

"Triệt, cậu tới vừa đúng lúc, cậu cảm thấy được những người này chúng ta nên đối phó như thế nào đây? Mình thật lâu đã không có luyện quyền cước, tay chân rất ngứa ngáy."

A Dã nháy mắt với Tiểu Trư một cái khiến tim cô đập cực kỳ nhanh, sau đó Tiểu Trư lại đỏ mặt, cô chỉ dám cúi đầu nhìn chằm chằm dây giày của mình, giả vờ như đang kiểm tra xem dây giày có cần buộc lại không.

Còn A Dã và người đàn ông tuấn mỹ kia thì vẫn thoải mái nói chuyện, còn làm ra tư thế giống như đang động thủ đánh nhau vậy.

Người đàn ông kia tên Vân Triệt, cũng chính là bạn trai của Hứa Mùi Thơm.

"Anh đã đến rồi sao, anh nếu đang ở đây sao không xuất hiện sớm một chút, hại em còn tưởng rằng em sẽ bị những người này làm mất hết trong sạch, mà anh còn ăn dấm chua cái gì, anh cũng không phải không biết em và A Dã đã có quen biết, mà em cũng chỉ là muốn khuấy động không khí, anh không nhìn thấy Tiểu Trư đã thẹn thùng đến mức không dám nhìn mọi người sao, hiện tại em đi lấy chút đồ uống, em mới phát hiện mình đang rất khát nước, các anh cứ từ từ luyện quyền cước, xong xuôi thì nhớ đưa chúng em về nhà."

Hứa Mùi Thơm giơ quả đấm ý muốn đánh lên trên người Vân Triệt, sau đó tay trái thì lôi kéo Tiểu Trư, tay phải lôi kéo chị gái Hứa Mộng Phỉ đi đến quầy rượu trong quán bar, tiếp đó gọi nhân viên phục vụ đưa đồ uống cho nhóm người các cô uống.

"Được, A Dã, chúng ta tốc chiến tốc thắng, mình bốn, cậu năm, thấy thế nào?"

Vân Triệt và A Dã liếc mắt nhìn nhau một cái thì đã ngầm hiểu, A Dã gật đầu, hai người bắt đầu tiến về phía chín người đàn ông kia.

"Các anh em tiến lên, bọn chúng chỉ có hai người, chúng ta có tổng cộng chín người, tôi cũng không tin chín người chúng ta hợp lại mà vẫn đánh không lại nhóm hai người họ, chờ lúc chúng ta đánh thắng thì ba cô gái kia sẽ là của chúng ta, chúng ta muốn chơi như thế nào thì các cô gái kia cũng sẽ phải chơi như thế đấy rồi."

Mấy người đàn ông kia quả thực không biết sống chết là gì, lại còn muốn một tay che trời, còn ngang nhiên tưởng rằng bọn họ là đối thủ của Vân Triệt và A Dã.

Vân Triệt và A Dã song kiếm hợp bích, ha ha, hai cú đánh liên tiếp đã khiến cho chín tên sắc lang kia nằm la liệt trên mặt đất.

"Oa, thật là lợi hại, các anh thật sự rất lợi hại, cũng rất kích thích nữa, tự nhiên chín người kia đều bị đánh ngã rồi."

Tiểu Trư nhìn một màn đặc sắc trước mắt thì giống như một đứa bé vui vẻ vỗ tay khen ngợi bọn họ.

"Triệt, anh đưa em và chị của em về nhà vậy, còn A Dã, anh phụ trách đưa Tiểu Trư đáng yêu về nhà đi."

Hứa Mùi Thơm và Hứa Mộng Phỉ đi theo Vân Triệt ra trước quán bar, nhưng Tiểu Trư lại do dự không dám đi.

Cô có dũng khí tại quán bar thổ lộ với hắn nhưng đó là bởi vì cô cho rằng hắn không có ở đây, như thế sẽ rất tốt, không biết như thế nào mà lại đối mặt hắn rồi.

"Đi, anh đưa em về nhà, Tiểu Trư."

A Dã đi đến bên người cô, dịu dàng nhìn cô.

"Cái kia, kỳ thật em có thể tự mình đi về nhà, em, em chỉ là đi ngang qua nơi này nên tiến vào xem thôi, dù sao em cũng không phải là mỹ nữ, dáng người cũng không tốt, bắt đầu những lời thổ lộ kia thì anh cứ coi như không có nghe thấy mà em coi như cũng chưa nói gì vậy, em đi trước."

Tiểu Trư thần tốc nói xong thì chạy thật nhanh ra khỏi quán bar, không sai, cô rất nhát gan, lại không dám đối mặt với tình cảm của chính mình rồi. Cô vừa chạy ra khỏi quán bar, A Dã cũng không đuổi theo ra, nhìn cô chạy đi, trái lại anh cũng không hề lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện.

Giống như chính cô đã nói, cô không phải mỹ nữ, dáng người không tốt, nên hẳn là sẽ không gặp người xấu đi.

Mà với việc trước đó cô ở trong quán bar đột nhiên thổ lộ, hắn cũng không có chuẩn bị tâm lý thật tốt nên cũng không biết nên đối mặt với cô như thế nào nữa.

Hắn lái xe từ từ theo con đường về nhà của cô, nhìn cô đi lên xe bus, đến chỗ cửa nhà, nhìn thấy anh trai Tiểu Hổ của cô ra mở cửa, tiếp đó một người phụ nữ trung niên đã kéo cô đi vào nhà, không biết bọn họ đang nói gì đó, nhìn thấy họ thực sự là đang quan tâm cô thì hắn mới lái xe rời đi.

Hắn nói với chính mình, rằng mình không có thích cô, chỉ có cô vẫn thầm mến mình thôi, nếu bây giờ mình đã biết rõ, lại còn trễ như vậy, nên mới muốn thấy cô bình an về nhà.

*

Hứa gia

Vân Triệt đưa chị em Hứa gia về nhà, hỗ trợ ôm Hứa Mộng Phỉ vào phòng của Hứa Mùi Thơm xong thì anh cũng nói một tiếng chúc ngủ ngon với Hứa Mùi Thơm rồi lập tức rời đi.

Đêm khuya, khoảng ba giờ sáng

Hứa Mộng Phỉ bởi vì uống quá nhiều rượu bị đau đầu nên tỉnh lại, miệng cũng rất khát nước.

Cô động tay muốn mở đèn, cũng muốn rót một ly nước uống, nhưng không ngờ lại đụng đến một cái khung hình, khung hình theo động tác của cô rơi ở trên sàn nhà, khung hình vỡ vụn, trên mặt đất cũng phát ra âm thanh theo những mảnh vỡ rơi xuống đất.

"Chị, chị thức dậy sao, chị muốn làm cái gì thì cứ nói với em."

Hứa Mùi Thơm bị âm thanh khung hình rơi xuống đất đánh thức, cô mở đèn ở đầu giường, nhìn thấy chị gái đang ôm đầu, giống như đầu đang rất đau, nên cô nghĩ chắc hẳn là do say rượu đi.

Trên mặt đất còn có khung hình đã bị vỡ.

Cô xuống giường nhặt tấm ảnh chụp lên, sau đó đi đến phòng bếp rót nước cho chị gái uống, chị cô uống nước xong, cô lại đi đến phòng bếp lấy cái chổi quét rác.

Sau khi quét những mảnh vỡ nhỏ vào trong đồ hốt rác xong trở lại phòng ngủ, cô thấy chị mình đang nhìn tấm ảnh chụp mà ngẩn người.

"Cô ta là ai, như thế nào lại đứng chung một chỗ với Luân, hai người họ giống như đang cực kỳ ngọt ngào."

Đó là bức ảnh chụp chung tập thể, địa điểm là ở trung tâm thể dục thẩm mỹ.

Lúc ấy Thiển Hạ, Y Đồng, Điềm Điềm cùng với cô là bốn người phụ nữ, và bốn người nam là Vân Triệt, Tần Trác Luân, Hoàng Phủ Tà, Lôi Phách Thiên được Tô Lạp và cô con gái Tiểu Vũ của cô giục giã nhờ Trương Đại chụp ảnh chung cho họ.

Cũng tự nhiên chia làm bốn đôi, Tần Trác Luân và Thiển Hạ đứng chung một chỗ, mà ánh mắt Tần Trác Luân cũng rất dịu dàng nhìn chăm chú vào Thiển Hạ.

"Này, đây là một tấm hình chụp chung của chúng ta ở trung tâm thể dục thẩm mỹ thôi, không có gì đâu, chị, chị mau nằm xuống, nghỉ ngơi cho thật tốt."

Hứa Mùi Thơm muốn đi qua lấy tấm ảnh chụp bỏ vào photo album, nhưng Hứa Mộng Phỉ lại không chịu buông tay, rơi vào đường cùng nên Hứa Mùi Thơm cũng không lấy lại được tấm ảnh.

Cô nằm bên cạnh Hứa Mộng Phỉ, trong lòng thầm nghĩ, chị đã nhìn thấy Tần Trác Luân và Thiển Hạ chụp ảnh với nhau, không biết sẽ nghĩ như thế nào, còn có chuyện ban ngày xảy ra trong nhà hàng của Y Đồng thì cô có nên hỏi chị ấy lúc này hay không đây?

"Cô ta ở nơi nào, tên gọi là gì, em có biết đúng không, ngày mai dẫn chị đi gặp cô ta. Chị muốn nói chuyện với cô ta."

Bỗng nhiên Hứa Mộng Phỉ có chút quỷ dị nói.

"Gặp cô ta, gặp người nào? Chị, lời nói của chị rất kì quái."

Hứa Mùi Thơm giả bộ hồ đồ, dựa theo tính cách của chị ấy, chị ấy nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp làm rõ ràng thân phận của Thiển Hạ, nhưng mà cô nên làm thế nào mới phải?

"Đừng giả bộ hồ đồ với chị, em là em gái chị, vậy chị còn không hiểu rõ em sao, nếu như em không dẫn chị đi gặp cô ta thì bản thân chị cũng sẽ có biện pháp gặp được cô ta, nhưng nếu là tự bản thân chị tìm đến cô ta thì chị cũng không dám cam đoan chị có thể làm ra chuyện gì thương tổn cô ta hay không đâu."

Sắc mặt Hứa Mộng Phỉ hết sức dị thường khiến cho Hứa Mùi Thơm cảm thấy rất xa lạ, hiện tại chị gái cô làm cho cô cảm thấy cực kỳ xa lạ, ba năm, chỉ là ba năm không thấy, chị gái cô như thế nào lại có biến hóa lớn như vậy, giống như cả người đều đã thay đổi. Hay là trước đây chị ấy đã như thế này, chẳng qua là chị ấy che dấu quá tốt, mọi việc đều được che đậy dưới dáng vẻ thật tình, bởi vậy mới khiến cho cả gia đình và tất cả bạn bè đều bị lừa rồi.

"Chị, em có một chuyện muốn hỏi chị, ban ngày có phải chị có đi đến một nhà hàng ăn cơm, lại còn xảy ra chút tranh chấp với đối phương, chị cũng biết lúc chị rời đi không bao lâu sau thì toàn bộ thực khác trong nhà hàng đều bị hạ độc, em muốn biết chuyện này có liên quan tới chị hay không?"

Hứa Mùi Thơm nghĩ, nếu chị ấy đã bình tĩnh như vậy thì cô cũng không cần cất giấu lời muốn nói ở trong lòng, trực tiếp hỏi sẽ rõ ràng thôi.

"Cái, cái nhà hàng gì, hôm nay chị đi quá nhiều nhà hàng, chị không biết em nói chính xác là nhà hàng nào cả, phải không, có người trúng độc sao, cũng may chị không có ở đó, nếu không thì sẽ chết rất oan uổng rồi."

Hứa Mộng Phỉ nghe em gái Hứa Mùi Thơm hỏi chuyện trúng độc ở nhà hàng, rõ ràng cô muốn né tránh ánh mắt của Hứa Mùi Thơm, đồng thời lúc nói chuyện cũng có chút cà lăm. Hứa Mùi Thơm nhìn cô nói một hồi thì bắt đầu có chút hoài nghi, chị ấy cực kỳ rõ ràng có tới đó mà sao lại giấu diếm như vậy.

"Được, em biết rõ, hi vọng mọi việc không có quan hệ với chị, chị muốn gặp cô ấy phải không, lúc đó cô ấy đang ở trong nhà hàng kia ăn cơm, hiện tại ở trong bệnh viện gặp nguy hiểm, kể cả bảo bảo trong bụng của cô ấy cũng có khả năng vị sinh non. Cái người nhẫn tâm hạ độc kia thật đúng là tàn nhẫn, từ người già đến trẻ em và phụ nữ có thai cũng đều không buông tha, có cần thiết phải làm mọi chuyện đến không thể vãn hồi như vậy sao, người xấu xa như vậy về sau nhất định sẽ bị báo ứng, đúng không chị?"

Hứa Mùi Thơm nằm xuống, nếu chị ấy muốn biết chuyện của Thiển Hạ, vậy được rồi, cô nói, dù sao chị ấy cũng đã nói không có quan hệ với chuyện trúng độc ở nhà hàng rồi.

Tuy nhiên lúc nằm xuống, cô vẫn cẩn thận quan sát toàn bộ phản ứng và biểu tình của chị gái mình.

"Sao, mang thai, em nói cô ta mang thai, đứa bé có phải là của Tần Trác Luân hay không, đáng chết, cô ta như thế nào lại có thể ở sau lưng đi quyến rũ người đàn ông của chị được, lại còn mang thai đứa bé, vậy cô ta thật xứng đáng bị trúng độc, ha ha...., không phải, ý chị là nói cô ta bị trúng độc thì thật đáng tiếc, đứa bé hẳn là không có việc gì đi, à, đúng vậy rồi, người xấu sẽ phải bị báo ứng."

Hứa Mộng Phỉ nghe thấy Thiển Hạ mang thai, ánh mắt cô nhìn chằm chằm bức anh chụp trong tay, trong tấm ảnh ánh mắt Tần Trác Luân nhìn Thiển Hạ thật sự làm cho người ta cực kỳ không thoải mái, giống như Tô Thiển Hạ là người mà anh yêu nhất vậy.

Nên cô mới thốt ra một lời oán hận như vậy, nhưng khi cô phát hiện em gái Hứa Mùi Thơm đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô thì cô lập tức thay đổi cách nói.

Có chút không được tự nhiên tắt đèn ở đầu giường, chính xác là trong lòng cô đang cảm thấy căm hận giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cháy lan ra đánh đồng cỏ.

Tô Thiển Hạ, mặc kệ đứa bé của cô ta có phải của Luân hay không thì tôi đều phải để cô sinh non, dù sao cô cũng đã trúng độc, đứa bé tùy lúc đều có thể mất đi, vậy chi bằng tôi giúp cô một tay, cũng giảm bớt cho cô một chút thống khổ.

Trong lòng Hứa Mộng Phỉ đã nảy sinh một kế hoạch rất ngoan độc.

Sáng sớm hôm sau

Hứa Mùi Thơm đi ra cửa thì Hứa Mộng Phỉ cũng viện cớ phải ra ngoài.

Cô vốn muốn đi đến tòa soạn báo và Đài Truyền Hình, mục đích chính là đưa các loại ảnh chụp chứng minh quan hệ hẹn hò trước kia của mình và Tần Trác Luân cho phóng viên để cho phóng viên đi phát tin tức.

Đồng thời còn cấp cho bọn họ một khoản tiền, các phóng viên có được tin tức quan trọng lại còn có thêm tiền bạc thì tự nhiên sẽ rất cao hứng lập tức đi chuẩn bị kế sách rồi.

Giải quyết chuyện này xong thì Hứa Mộng Phỉ lập tức cải trang giả dạng thành hộ lý chăm sóc trong bệnh viện.

Trước tiên cô quan sát nơi các hộ lý nghỉ ngơi và thời gian ra ngoài, sau đó cô tìm được cửa sau của bệnh viện, nhìn lại thì thấy đã đến thời gian nghỉ ngơi nên các y tá và hộ lý đang thay quần áo, cô lập tức cởi giày cao gót rồi dùng giày cao gót của mình đánh bất tỉnh một cô hộ lý nọ.

Sau đó cô thay bộ đồng phục của nữ hộ lý kia vào.

Đeo khẩu trang và mũ của hộ lý, trên người lại mặc đồng phục hộ lý nên hẳn là không ai có thể nhận ra cô đã đến đây đi.

Cô đã biết Thiển Hạ đang nằm dưỡng bệnh trong phòng bệnh nào, tiếp đó lập tức đi về phía căn phòng mà Thiển Hạ đang nằm.

Càng đi đến gần đó thì cô thấy Tần Trác Luân.

Anh, anh ngang nhiên ở trong này?

Cô cau mày, ở trong lòng cũng nhớ lại mọi chuyện.

Hừ, cô ngẩng đầu nhìn Tần Trác Luân đang ngồi trên ghế dài trước cửa phòng bệnh, đây quả nhiên chính là số phòng của Tô Thiển Hạ.

Tô Thiển Hạ quả nhiên là một con hồ ly tinh, trong bụng của cô ta lại còn chứa dã chủng của Tần Trác Luân.

Cái sự thật này khiến cho cô càng thêm kiên định muốn giết chết đứa bé trong bụng Tô Thiển Hạ.

Cô hơi khẽ cúi đầu, mang theo ánh mắt cừu hận, đi theo trợ giúp xe cấp thuốc về phía cửa phòng của Thiển Hạ rồi dừng lại, sau đó đưa tay cầm nắm cửa chuẩn bị mở cửa đi vào.

"Chờ một chút, tiểu thư hộ lý, cô đến là muốn làm gì?"

Tần Trác Luân kêu chính là Hứa Mộng Phỉ đang giả dạng, anh nhớ rõ nửa giờ trước đã có người tới xem qua tình hình của Thiển Hạ, vậy hiện tại người hộ lý này tới làm cái gì?

Vì cẩn thận để tránh bất cẩn nên anh đương nhiên muốn hỏi rõ.

"Tiêm cho cô ấy một mũi thuốc, tình huống của cô ấy đang không được tốt lắm, mà bác sĩ hẳn là đã nói với anh, vậy hiện tại tôi có thể đi vào không?"

Cô tận lực đè thấp giọng nói, để cho thanh âm của chính mình nghe qua có phần trầm thấp khàn khàn.

"Tiêm sao, tình huống của cô ấy quả là không được tốt lắm, vậy mời cô vào."

Tần Trác Luân cảm thấy dường như có một điều gì đó hơi kì quái, nhưng mà tạm thời anh cũng không phát hiện chỗ kì quái đó là chỗ nào, đành phải để cho Hứa Mộng Phỉ giả dạng hộ lý đi vào phòng bệnh của Tô Thiển Hạ.

Hứa Mộng Phỉ đi vào, khóa cửa xong, cũng không có kéo rèm cửa lại, bởi cô biết Tần Trác Luân hoặc là những người khác phỏng chừng vẫn đang ở bên ngoài xem cô muốn làm cái gì.

Cô đưa lưng về phía cửa, mở bao đựng kim tiêm, chăm chú bơm vào ống tiêm một chút thuốc, nhưng loại thuốc này lại chính là thuốc phá thai.

Chỉ cần bị một mũi tiêm này chính vào người thì không đến nửa giờ sau, đứa bé trong bụng của Tô Thiển Hạ sẽ chết từ trong trứng nước.

Miệng cô bất giác câu lên một nụ cười quỷ dị rất ác độc.

Tô Thiển Hạ, đừng trách tôi làm chuyện không tốt với cô, cô muốn tranh đoạt đàn ông với tôi sao, còn dám mang thai đứa bé của Luân, hiện tại toàn bộ kết cục này đều là do cô tự chuốc lấy, chờ đến khi cô tỉnh lại thì đứa bé cô cũng đã mất đi rồi. Tốt nhất cô cũng đừng bi thương quá độ mà điên mất.

Như vậy, tôi và cô còn có Luân, tất cả mọi người đều sẽ vui mừng, mà tôi còn có thể thay thế được cô, một lần nữa trở lại bên người của Luân, sau đó thuận lợi ăn cắp phần kế hoạch kia, ha ha, tôi còn có thể ở cùng một chỗ với Mai Ý Hàn của tôi nữa, lúc hắn cầm được bản kế hoạch kia thì sẽ cưới tôi, còn cô cứ ngoan ngoãn làm một bà điên đi.