Thiển Hạ phát hiện két sắt cần mật mã mới có thể mở ra, nếu chỉ có cái chìa khoá kia cũng vô dụng.

"Tới cùng anh ta thiết kế mật mã là cái gì, thật sự là muốn giết người mà."

Thiển Hạ vừa khẩn trương lại vừa sốt ruột, cô rất sợ lúc này Tần Trác Luân sẽ trở về.

"Thiển Hạ, cô ở trong này, là tới tìm tôi sao?"

Tần Trác Luân và Lôi nói chuyện điện thoại xong thì cũng lái xe tới công ty.

Lúc anh mở cửa văn phòng còn cố ý tạo ra âm thanh, anh chính là muốn để cho Thiển Hạ có thời gian chuẩn bị lời giải thích với mình.

"Anh, anh đã đến rồi, tôi cũng mới vừa đến, mới vừa gặp một người của công ty anh tên là Lôi, nói anh đi tìm chìa khóa, chìa khoá của anh không thấy nữa sao, có phải cái này hay không, là chìa khoá này này?"

Thiển Hạ thật sự bị Tần Trác Luân làm cho hoảng sợ, cô quá sốt ruột nên lập tức lấy chìa khóa ra cho anh xem.

Trời ơi, cô thực hận mình không thể tìm một cái lỗ chui vào, mình như thế nào lại ngốc như vậy?

Dù có sốt ruột đến mức nào cũng không thể giao chìa khóa cho anh được, giá như cô giả vờ như đang ngắm phong cảnh không phải được rồi sao, đáng tiếc trên đời này không có chữ giá như, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Trác Luân mỉm cười tiến lên lấy đi chuỗi chìa khoá kia trên tay mình mà thôi, haizz, tối hôm qua mọi sự vất vả đều uổng phí, tối qua cô còn xui xẻo đá trúng chân bàn nữa, nghĩ tới đây trong lòng cô lập tức nhịn không được thở dài.

"Đúng, là chuỗi chìa khoá này, Thiển Hạ, cám ơn cô, có phải cô đặc biệt vội tới đưa cái chìa khóa này cho tôi không, cô thật tốt với tôi, thật sự là quá tốt rồi."

Tần Trác Luân tiến lên cách Thiển Hạ còn khoảng hai bước chân thì cũng không có tiếp tục tiến lên nữa, anh nhìn thấy trên mặt cô có biểu tình cực kỳ không vui, trong lòng anh biết cô vì cái gì không vui, nhưng mà anh cũng sẽ không nói ra.

Thiển Hạ đúng là chậm tiêu, bình thường là một cô gái thông minh như thế, còn bây giờ tự nhiên lại trở nên ngu dốt, anh và Lôi vẫn có cùng suy nghĩ là Thiển Hạ sẽ cực kỳ dễ dàng biết được mật mã, thế nhưng thực tế Thiển Hạ lại không biết.

Xem ra anh phải đổi phương pháp âm thầm giúp cô an bài một chút, cũng là cho cô một cơ hội hoàn thành việc trộm bản kế hoạch kia.

"Cũng không có việc gì lớn, bất quá nếu cái chìa khoá đã đưa đến, tôi đây đi ra ngoài, anh làm việc thật tốt đi, giữa trưa tôi cũng không muốn đưa cơm qua đây nữa, nên anh kêu đồ ăn mua ngoài đi, không cần tôi đưa."

Thiển Hạ vượt qua anh đi đến cửa phòng, hiện tại cô cực kỳ buồn bực, lại không có tâm tình nên mặc kệ, cô cũng xem nhẹ việc anh đang giang tay đợi ôm ấp cô.

"Chờ một chút, cô giúp tôi bảo quản cái chìa khoá này, lần sau ví như tôi lại không tìm thấy cái chìa khoá này nữa thì cô cũng có thể giúp tôi mang qua đây rồi, cô xem hôm nay ít nhiều cũng nhờ cô, cô cứ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này đi."

Tần Trác Luân kéo cô đến ghế làm việc ngồi xuống, Thiển Hạ vốn định đứng lên, nhưng mà tay anh đang ấn mạnh án vai cô ý bảo không cho phép cô lộn xộn, mãi đến khi cô ngồi im thì anh mới chịu buông tay ra.

Anh đi đến bên cạnh két sắt, cầm cái chìa khóa mở két sắt ra, đồng thời tay trái cũng chuyển động đánh từng con số của mật mã, anh cố ý tạo tư thế nghiêng để cô có thể cực kỳ dễ dàng phát hiện những con số của mật mã, cũng để cho cô nhìn rõ mật mã két sắt của anh.

Oa, mật mã, là mật mã két sắt, anh, anh tự nhiên cài là ngày sinh của cô.

Thiển Hạ khi đó mở to đôi mắt đẹp nhìn, trong đầu cũng tuôn ra muôn vàn suy nghĩ, còn ở trong lòng trái tim bé nhỏ cũng đang vui vẻ khiêu vũ nữa.

Trong lòng anh có phải luôn có cô hay không, cho nên mới dùng ngày sinh của cô làm mật mã két sắt.

Đúng rồi, cái chìa khóa, anh nói giao cái chìa khóa cho mình bảo quản, có phải sau này cô sẽ có rất nhiều cơ hội có thể tới công ty anh không, có thể đi vào văn phòng của anh, thêm nữa hiện tại cô đã biết rõ mật mã két sắt của anh, thật tốt quá, cái này gọi là gì nhỉ?

Đúng, chính là vận may đến muốn ngăn cũng không được, ha ha, tâm tình Thiển Hạ trở nên vô cùng tốt, cô cười tít mắt đứng lên rót cho Tần Trác Luân một ly nước, sau đó đi đến trước mặt anh bảo anh uống.