"Cho cô, hiện tại cô đi được rồi."

Tần Trác Luân nhanh chóng ký một tờ chi phiếu đưa cho Thiển Hạ, Thiển Hạ nhận lấy, nhưng cô không hề tính toán lập tức rời đi, bởi vì chuyện cô đồng ý giúp Vũ Tình vẫn còn chưa làm xong.

"Tôi cảm thấy rất khát, lúc vào đây cũng không uống nước, Tần tổng giám đốc sẽ không nhỏ mọn đến một ly nước cũng cho tôi uống đi?"

Cô nhìn chung quanh phòng làm việc của anh, như Vũ Tình nói thì phần tài liệu kia hiện đang để trong két sắt phía bên trái bàn làm việc, trước tiên cần phải đến đối chiếu mật mã và kiểm tra chìa khóa mới được, nhưng Vũ Tình chỉ cho cô thời gian rất ngắn, trừ khoảng thời gian đã qua thì cô chỉ còn hơn hai tiếng để giải mật mã, sau đó còn phải lấy phần tài liệu kia nữa.

"Được, để tôi đi lấy nước cho cô."

Tần Trác Luân trưng ra gương mặt tuấn tú liếc nhìn Tô Thiển Hạ, sau đó anh đi ra khỏi phòng làm việc tự mình rót nước cho cô, mà không hề bảo thư ký phụ tá làm.

Tô Thiển Hạ thấy anh đã đi ra ngoài, lập tức suy nghĩ mình cũng chỉ có mấy phút đồng hồ tìm cái chìa khóa kia thôi.

Nghĩ vậy, cô lập tức đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó bước nhanh đến trước bàn làm việc truy tìm, thật phiền phức, cái chìa khoá kia vẫn không tìm được mà tiếng bước chân từ ngoài cửa đã truyền đến, vì vậy cô vội đi trở về trên ghế sa lon ngồi xuống.

Bình sinh không làm qua chuyện gì xấu, nhưng bây giờ giống như đi ăn trộm, chỉ là thật sự cô cũng không phải ăn trộm, vì cô chỉ lấy phần tài liệu kia của anh để chỉnh sửa thôi nên cũng không thể gọi là ăn trộm được.

"Uống hết nước mời cô lập tức đi."

Tần Trác Luân để ly nước tới trước mặt cô, để cho cô đi nhanh một chút.

"Như vậy đã không thể chờ đợi mà muốn tôi đi, Thật vô tình."

Mà trong lòng Tô Thiển Hạ lại chỉ đang tính toán làm thế nào lưu lại để tìm được cái chìa khoá kia và lấy được phần phần tài liệu kia.

Nên cô chỉ tuỳ ý đáp lời của anh.

"Nếu không muốn đi, vậy cô cảm thấy phải như thế nào? Cô muốn vì tiền mà ở lại bên cạnh tôi làm bạn giường của tôi sao?"

Tần Trác Luân cố ý dùng giọng điệu châm chọc nói với Tô Thiển Hạ.

"Nếu như mà tôi nói là đúng? Anh dám lưu lại tôi sao? Ba ngày thì như thế nào?"

Trái tim Tô Thiển Hạ đập nhanh một nhịp, bởi vì những lời này của anh khiến nhịp đập của tim cô không phải vui vẻ mà là khổ sở.

Anh coi cô là cái gì, không bằng một người kỹ nữ sao?

Cô nhìn ánh mắt của anh, muốn biết lời của anh có phải xuất phát từ tim của anh hay không?

"Ba ngày, thân thể của cô thích hợp sao?"

Mặc dù anh rất muốn mặc kệ tình trạng thân thể của cô, nhưng cô lại mới vừa làm xong giải phẫu sinh non nên sẽ có nhiều chỗ không thuận tiện, làm sao có thể làm bạn trên giường của anh được.

"Làm bạn trên giường của anh cũng không cần phải cứ làm cái chuyện kia chứ?"

Nói xong cô không khỏi đỏ bừng hai má, đáng ghét, anh chỉ mới nói lời hơi quan tâm đã khiến cô giao ra trái tim rồi, chẳng lẽ cô thực sự động tình với anh?

"Tùy cô, đây là chìa khoá nhà, địa chỉ thì cô đã biết, ở đối diện thì chính là nhà cô rồi, cô cầm chìa khóa đi về đi."

Tần Trác luân rất hận chính mình, nhưng anh cũng cầm cái chìa khoá lúc trước nhét vào trước mặt cô, mà cô vừa mới nghe cũng mới nhớ tới mình còn có cái chỗ ở đó nha.

"Hừ, anh thật sự muốn tôi đi, nói không chừng lúc tôi đi rồi thì anh lại đau lòng. Vậy anh có muốn tôi làm món gì cho anh ăn không, tôi cho anh biết hiện tại tài nấu nướng của tôi đã tiến bộ rất nhiều rồi đó."

Cô tận lực dùng giọng nói nhẹ nhàng nói chuyện với anh, thật ra thì anh vẫn còn có chút ít quan tâm đến cô.

"Mấy lần trước có phải đều là cô làm thức ăn hay không, món ăn có lúc quá ngọt có lúc quá mặn, vậy tối nay tôi chờ xem biểu hiện của cô."

Ba ngày, anh còn có thể ở cùng cô ba ngày, với lại anh là đàn ông cũng không nên dễ giận như vậy. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện cô từng mang thai con của anh, rồi lại làm giải phẫu sinh non thì trong lòng của anh vẫn rất không thoải mái, sau đó anh đưa lưng về phía cô rồi đi tới trước bàn làm việc làm bộ như công việc đang rất bận rộn.

Còn cô thì mỉm cười rời khỏi phòng làm việc của anh, lúc cô ngồi lên xe taxi rời khỏi công ty của anh thì mới gọi điện thoại lại cho Vũ Tình.

Nói cho cô ấy biết, cô chỉ có thể ở trong vòng ba ngày mới tìm được phần tài liệu kia, nếu không thì cũng không giúp cô ấy được nên Vũ Tình đồng ý đợi cô ba ngày.

*

"Tài liệu đâu rồi, ở đâu, không phải cô nói tối nay giao cho chúng tôi sao, thế nào lại để hai tay trống không tới?"

Người đàn ông nắm tóc Vũ Tình rồi hung hăng đẩy đầu cô đập vào tường, trên trán của cô toé máu ra, sau đó đầu óc lập tức bị một trận nhức đầu choáng váng.

"Ba, ba ngày sau tôi nhất định mang tài liệu đến, xin hãy tin tôi một lần nữa, lần này tôi tuyệt đối không dám lừa các người."

Thật ra thì mới đầu Vũ Tình đều lấy mấy hạng mục nhỏ đưa cho bọn hắn vì trong lòng cô còn chưa thực sự muốn phải phản bội Tần Trác Luân.

"Mẹ kiếp, lại ba ngày, cô biết cô đã nói bao nhiêu lần ba ngày không, mấy người tiến lên hành hạ cô ta đến chết mới thôi cho tôi, còn cô muốn sống sót thì ba ngày sau lập tức cầm phần tài liệu kia đến cho chúng tôi."

Người đàn ông ra lệnh một tiếng, tiếp đó mấy tên đàn ông to lớn vạm vỡ và vài người đàn ông da đen xấu xí tiến lên kéo Vũ Tình nằm trên sàn nhà, tất cả đều thò tay xé nát quần áo của cô rồi lần lượt cường bạo cô. . . . . .

Vũ Tình kéo lê thân thể đau đớn trở lại khách sạn, cô ngồi trong bồn tắm, một lần lại một lần tắm rửa kỳ cọ thân thể của mình.

Vốn cuộc đời cô trôi qua cũng rất may mắn, vừa là người tình vừa và thư ký của tổng giám đốc, lại có một công việc tốt với mức lương hậu đãi làm cho người ta hâm mộ, lúc nào thì trở thành như bây giờ, bởi vì lòng tham muốn lấy được lòng của Tần Trác Luân, muốn chiếm được cả con người của anh cho nên hiện tại mới có thể diễn biến thành kết cục như vậy.

Nước mắt không ngừng rơi xuống từ hai mắt của cô, rửa sạch mặt của cô, lòng của cô, nhưng cô cũng đã không còn đường có thể lui.

Bây giờ cô chỉ hi vọng Tô Thiển Hạ giúp cô lấy trộm được phần tài liệu kia, sau đó cô có thể hoàn toàn kết thúc cuộc sống như địa ngục này.

Bởi cô chán ghét chính bản thân và cả thân thể của mình, thân thể này đã từng là niềm kiêu ngạo của riêng cô, nhưng hôm nay lại bị vô số đàn ông giày xéo, cô hận, cô cảm thấy bản thân mình thật bẩn. . . . . .

Cô cứ ngồi trong phòng tắm khóc rống thất thanh, bầu trời ngoài cửa sổ chợt tối dần đi, thời tiết vẫn luôn khó đoán như vậy, cũng giống như tâm tình của con người ta cũng có lúc tốt lúc xấu giống như thời tiết vậy.

*