“Em đang tìm cái gì?”

“Camera.”

Long Dật Thần không nói lời nào, dựa vào cửa ung dung nhìn cô lục tung, bò lên nhảy xuống, giống con khỉ đang phát điên đem căn phòng vốn sạch sẽ ngăn nắp trở nên linh tinh hỗn loạn.

“Ở đâu?” Tìm qua tất cả những chỗ cô cho rằng có thể nhưng lại không thu hoạch được gì, Mục Thanh Y nổi giận đùng đùng chất vấn anh.

“Nói cho em biết anh có lợi ích gì?”

“Lợi ích?” Anh còn dám nói, bây giờ toàn thân cô những chỗ có thể gặp người không nhiều lắm, ngay cả môi cũng bị người ta hôn sưng lên, mà cái người khởi xướng còn dám đòi lợi ích với cô?

“Gả cho anh đi.”

“Mặc kệ anh.” Cô tiếp tục tìm tòi trên thảm.

“Tìm vất vả như vậy em không mệt sao?”

“Chỉ cần vừa nghĩ tới mọi cử động của mình bị một đôi mắt tội ác từ một nơi bí mật gần đó xem xét thì đã chết cũng sẽ đứng lên.”

Thấy cô đứng lên có vẻ hơi lảo đảo, mày nhíu chặt, xoa xoa huyệt thái dương, bộ dạng có vẻ không thoải mái, Long Dật Thần vội vàng đi qua đỡ cô, “Làm sao vậy?”

“Chóng mặt quá.”

“Mau ngồi xuống.” Anh đỡ cô ngồi xuống giường, lo lắng nhìn cô, “Sắc mặt em kém như vậy, có phải bị bệnh hay không?”

Vẻ mặt Mục Thanh Y hoang mang, thì thào tự nói, “Rõ ràng không phải thiếu máu, sao gần đây luôn chóng mặt hoa mắt, thật là kỳ lạ?” Thân thể của cô không yếu như vậy mà!

“Tình trạng này có đã bao lâu?” Vừa hỏi, anh vừa lấy di động ra bấm số điện thoại.

“Nửa tháng, chắc là vậy.” Chính cô cũng không chắc lắm, dù sao cô luôn luôn không tính ngày, đếm đầu ngón tay sống rất khó chịu.

“Bây giờ có thời gian không? Có thì đến Tôn Tước một chút... Tốt, tôi chờ ông.” Mà bên này Long Dật Thần cũng nói chuyện xong với đầu bên kia điện thoại.

“Thay quần áo, lát nữa bác sĩ sẽ tới đây.”

“Cũng không phải bệnh gì.” Bây giờ đã tốt hơn nhiều, nhất định là vừa rồi đứng dậy quá mau.

Cô chính là rất lười, nhưng lần này anh sẽ không nghe theo cô. “Kiểm tra một chút anh mới yên tâm.”

“Em còn muốn tìm camera.”

“Thay quần áo.”

“Thay cái gì mà thay, vừa mới thay mà.”

“Đi soi gương rồi em sẽ thay.”

Quả nhiên, Mục Thanh Y vừa đứng trước gương to, lập tức quay đầu nhào về phía tủ quần áo bắt đầu tìm kiếm, làm cho căn phòng lộn xộn càng thêm loạn.

Trên cổ, trên cánh tay cô tất cả đều che kín dấu hôn xanh tím, mặc cho ai vừa thấy đều biết bọn họ vừa rồi làm cái gì, nhất định phải tìm một bộ quần áo cực kỳ bảo thủ hơn nữa cao cổ đến che giấu.

Long Dật Thần ở phía sau buồn cười lắc đầu. Cá tính nói gió liền mưa của cô, thật đúng là làm cho người ta không nói được lời nào.

“Thế nào?”

Vẻ mặt bác sĩ già sâu xa khó hiểu khiến cho Long Dật Thần có chút thiếu kiên nhẫn.

“Hiện tại cô ấy không nên làm động tác kịch liệt, cấm vận động cấm nóng nảy, còn phải nghỉ ngơi nhiều, bổ sung dinh dưỡng.”

“Không sao chứ?” Nghe bác sĩ nói như vậy, tim của anh nhói lên.

“Cô ấy thì không sao,” bác sĩ già cười cười, “Quan trọng hơn là trong bụng cô ấy.”

“Trong bụng —” Long Dật Thần ngây người hai giây, không khỏi lộ rõ vui mừng trên mặt, “Cô ấy có?!”

“Đúng, chỉ là có chút dấu hiệu sanh non, phải lưu ý.” Bác sĩ già ăn ngay nói thật.

“Vừa rồi em còn dám nhảy lên nhảy xuống, không muốn sống nữa sao?” Anh lập tức hướng về phía cô quát lớn.

Mục Thanh Y trừng mắt nhìn, nhìn về phía bác sĩ già vẻ mặt hiền lành, giọng điệu thành khẩn hỏi: “Bác sĩ, nếu phụ nữ có thai bị đe dọa hoặc là nghe lời nói bạo lực, khả năng sanh non có phải rất cao hay không?”

Bác sĩ già cười rộ lên, “Đúng vậy.”

Cô lập tức đắc ý hất hàm với anh, “Quát nữa đi.”

Long Dật Thần tức giận mà không dám nói gì.

Bác sĩ già nhịn không được cười ra tiếng. Rõ ràng hai đứa trẻ này đang tranh hơn thua!

“Nếu không muốn đứa bé này, có phải cũng không cần chú ý nhiều?”

“Mục Thanh Y, em dám lặp lại lần nữa thử xem.” Bạo long phun lửa.

Trái phải nhìn một cái, bác sĩ già quyết định là mình nên rời khỏi ngay bây giờ, vì thế ông mỉm cười đứng dậy, “Tôi còn có việc, tạm biệt. Ông Long, có việc thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Được, bác sĩ Trình, phiền ông rồi, đi thong thả.”

Tiễn bước bác sĩ, vừa quay đầu lại, Long Dật Thần từ trước đến nay dù đứng trước núi Thái Sơn sắp sụp thì mặt cũng không đổi sắc, vẻ mặt thay đổi.

Anh gọi, chạy vội trở về, “Mục Thanh Y, em dám —”

Đứng ở trên sô pha, cô vô tội nhìn anh kích động quay lại, “Em không có muốn nhảy mà.”

“Xuống dưới, ngồi yên.” Tim anh đã sắp nhảy ra ngoài, thật muốn bắt lấy cô hành hung một chút.

Cô không phải rất tình nguyện từ từ ngồi xuống, mông vừa kề lên sô pha đã bị anh kéo vào trong lòng.

“Em muốn hù chết anh sao?” Giọng của Long Dật Thần hơi run run. Có vết xe đổ cô phá thai lần trước, bây giờ anh càng lo lắng, có thể bảo vệ đứa bé này, xác xuất anh cưới cô vào cửa thành công sẽ cao hơn rất nhiều, anh đương nhiên lo lắng rồi.

“Anh chính là lo lắng cái trong bụng em.” Cô có chút cô đơn nói.

“Nếu không phải em thì anh cũng sẽ không quan tâm đứa bé này.”

“Đàn ông đều là khẩu thị tâm phi (nói một đường nghĩ một nẻo) như vậy.” Cô đẩy anh ra.

“Em làm cái gì?”

Cô nghiêng đầu trả lời, “Trở về ngủ.”

“Không tìm camera?”

“Trừ phi anh để cho em nhảy lên nhảy xuống.”

“Đừng có mơ.”

“Cho nên em đi ngủ.” Cô có vẻ có chút buồn bã ỉu xìu.

“Em thật sự rất muốn biết?”

“Nếu anh có thể huỷ những thứ đó, em sẽ càng vui vẻ.” Cô ăn ngay nói thật.

“Rất đơn giản.”

“Em đổi ý, hôm nay không cần huỷ đi.” Ngừng một chút, cô ngoái đầu nhìn lại cười, “Một mình anh ở dưới lầu hai tháng rồi hãy huỷ.”

Long Dật Thần đứng tại chỗ, nhìn cô thản nhiên đi lên lầu.

Bị trở thành động vật quý hiếm được bảo vệ thì cảm giác như thế nào?

Đáp án — sống không bằng chết.

Mục Thanh Y cảm giác mình tựa như chim sẻ bị nhốt trong lồng, đúng vậy, chim sẻ, nói thế nào cô nhìn trên nhìn dưới mình cũng không có lông chim hoàng yến.

Ngoài ăn chính là ngủ, cô đột nhiên thành một bé heo đúng chuẩn, ngay cả đi nhiều hai bước cũng bị người ngạc nhiên dọa về trên giường.

Cô bắt đầu nghi ngờ mình đến tột cùng là đang an thai, hay là đang ngồi tù?

“Cô chủ, cô nên về trên giường nằm đi.” Bà thím chăm sóc rất căng thẳng nhìn cô nằm trên sô pha xem truyện tranh.

“Nơi này cũng có thể nằm.” Mục Thanh Y không để ý nói.

“Độ ấm của bát canh gà nhân sâm này đã vừa rồi, cô mau uống ngay đi, để nữa sẽ nguội.”

Cô hơi đau đầu nhìn bát canh gà trên bàn. Mỗi ngày không biết uống bao nhiêu canh bổ, lần này mang thai tuy không nôn nghén, nhưng khiến cho cô rất suy yếu, cho nên Long Dật Thần có cớ liều mình cho cô ăn uống đồ bổ, nhưng trời biết, bây giờ cô vừa thấy đến mấy thứ này đã muốn ói, không nôn nghén cũng sắp bị chỉnh ra nôn nghén đây.

“Cô chủ...”

“Cháu uống mà.” Một ngày nào đó cô sẽ bị nuôi thành Dương Quý phi hiện đại cho coi. Ai!

“Có người đến, tôi đi mở cửa.”

Vừa thấy bà thím bỏ đi, Mục Thanh Y lập tức bước khỏi sô pha, bưng canh gà đi về phía nhà bếp.

“Thanh Y, Thanh Y, người đâu?”

“Cô chủ, cô lại đi đổ canh.” Bà thím kinh nghiệm dày dặn đi thẳng đến nhà bếp.

“Thím Trương, uống như vậy nữa, cháu thật sự sẽ thấy canh liền ói ra.” Mục Thanh Y vung vẩy cái chén không trong tay, vẻ mặt vô tội cười.

“Thanh Y, khí sắc của con thoạt nhìn không tệ.”

“Bà Long.” Trong lòng cô thầm kêu tiếng thảm, bây giờ lại thêm một cai ngục.

“Còn khách sáo như vậy à, gọi bác một tiếng mẹ không quá đáng chứ.”

“Con chưa lập gia đình mà.” Cô cười mỉa.

Mẹ Long lắc đầu thở dài. Đứa nhỏ này còn đang giãy dụa đây!

“Vậy đứa bé con tính làm sao bây giờ?” Bà quyết định đem vấn đề này bàn bạc thẳng thắng, xem đứa con ngốc kia của bà thật sự là không biết tranh thủ thời gian, bà làm mẹ người ta phải thêm một chút lửa mới được.

Mục Thanh Y sợ run, cười cười, “Còn đang suy nghĩ.” Gần đây bồi bổ rất nhiều, đầu óc đều rỉ sắt rồi.

“Còn đang suy nghĩ?” Mẹ Long không thể không bội phục cô. Thì ra trên thế giới này, thật sự còn có người lười nhác giống như cô.

Cô cúi đầu nhìn cái bụng mình. Nói cũng phải, qua năm tháng nữa sẽ sinh, cô còn chưa nghĩ ra là có chút không thể nào nói nổi.

“Cho nên con đã nói rồi, vẫn là không sinh tốt nhất.” Không ý tứ đem lời trong lòng mình nói ra.

“Thanh Y —” Mẹ Long rét lạnh mặt.

“Cô chủ —” bà thím cũng gấp gáp.

“Được rồi được rồi, con chỉ là không nghĩ kịp lỡ miệng nói.” Cô mất mặt sờ sờ cái mũi, một lần nữa về sô pha nằm xem truyện tranh của mình.

“Bà chủ, bà uống gì?”

“Pha chén trà đi.” Mẹ Long cũng đến bên sô pha, muốn nói chuyện với Mục Thanh Y lần nữa. “Con thật sự không muốn gả cho Dật Thần?”

Lật truyện tranh, cô không chút để ý nói: “Bác gái, con thật sự rất lười.” Tự bộc khuyết điểm có thể chứ.

“Nhìn ra được.”

“Con gả cho Long Dật Thần, đối với nhà họ Long thật sự là không có cống hiến gì.” Cần nhờ cô đi mở rộng xã giao à, vậy càng đừng nghĩ, cô không thích nhất là việc này.

“Cũng không thấy được.”

“Huh?” Mục Thanh Y tò mò từ phía sau cuốn truyện tranh nhô đầu ra.

“Từ xưa đến nay, nhà họ Long vẫn là con cháu ít ỏi, giống con thích hợp với mang thai như vậy không nhiều lắm, nói không chừng nhà họ Long cưới con thì sẽ có nhiều con nhiều cháu.”

“Trực tiếp giúp anh cưới heo mẹ là tốt rồi.” Cô lại bắt đầu nói xằng nói bậy.

Mẹ Long buột miệng cười, “Miệng không ngăn cản (nói ko bik chừng mực, nghĩ gì nói đó).”

“Cô ấy đã nói gì làm cho người ta bật cười?”

“Dật Thần, việc xong rồi?”

“Uh.”

“Có người nói, để cho mẹ giúp con cưới heo mẹ, làm tốt khai chi tán diệp cho nhà họ Long.”

Long Dật Thần đem áo khoác tây trang quăng qua bên cạnh, liền vươn tay gõ cái đầu sau cuốn truyện tranh, “Nói hươu nói vượn cái gì?”

“Heo mẹ thực có thể sinh mà.” Mục Thanh Y cũng không cho rằng mình có sai.

“Làm gì phiền toái như vậy, anh xem em đã sắp vượt qua tiêu chuẩn của heo mẹ.” Anh cố ý đánh giá trên dưới cô một lần.

“Long Dật Thần chết tiệt, em chỉ biết anh là xem em thành heo mà nuôi, còn muốn em gả anh, nằm mơ đi.”

“Cẩn thận cẩn thận...” Anh vừa thấy cô muốn nhảy xuống, trực tiếp bước đến ôm cô. Có một phụ nữ có thai không an phận như vậy, sao anh có thể không lo lắng đứa con tương lai của mình chứ.

Mẹ Long ở một bên nhịn không được hé miệng cười trộm. Cha chồng nói đúng, Thanh Y có lẽ không phải con dâu lý tưởng nhất nhà họ Long chọn, nhưng có cô thì nhà họ Long, tuyệt đối sẽ tràn ngập tiếng cười.

“Gả cho anh đi.”

Nếu có người một ngày tiếp một ngày, bám riết không tha dùng một câu giống nhau tàn phá lỗ tai của bạn, tra tấn thần kinh não của bạn, hơn nữa ôm ý chí kiên định không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua, bạn có nhận thua hay không?

Mục Thanh Y hoàn toàn nhận thua. Không phải là cầu hôn sao? Có cần thiết khiến cho anh chỉnh cô như vậy không?

“Được.” Vì thế cô nhận thua vào một ngày đẹp trời nọ, không thể làm gì khác phun ra một chữ Long Dật Thần chờ đợi đã lâu.

“Thật sao?” Anh sợ là mình nghe nhầm.

“Thật mà.”

“Lại đây, viết biên nhận làm bằng chứng.”

Mục Thanh Y khó có thể tin trừng mắt anh, “Viết biên nhận?” Đây là cầu hôn sao? Thậm chí so với bức hôn còn ghê tởm hơn.

“Nói miệng không bằng chứng, ngộ nhỡ đến lúc đó em đổi ý thì làm sao bây giờ?”

“Khi kết hôn còn có thể ly hôn mà, nói lời như vậy, chúng ta căn bản không cần kết hôn.” Cô thở phì phì đứng lên.

“Cẩn thận cẩn thận.” Anh giống gà mái già che chở cô, “Em không thể xem mình là phụ nữ có thai sao?”

“Cuộc sống mang một trái bóng thật sự rất vất vả a.” Nhìn cái bụng càng ngày càng lớn của mình, Mục Thanh Y cũng là rất có câu oán hận. Hiện tại cô thật là một heo con tròn vo, đi hai bước sẽ nghỉ ba bước, thực không phải khổ sở bình thường.

“Tốt xấu nó cũng là kết tinh tình yêu của chúng ta, phiền em nói chuyện tốt một chút được không?” Long Dật Thần thay đứa con chưa ra đời kêu oan.

“Thật là không công bằng a, vì sao phụ nữ phải chấp nhận mang thai 10 tháng khổ sở, mà đàn ông chỉ cần cung cấp một viên tinh dịch bé nhỏ không đáng kể là được rồi, thiên lý ở đâu?”

Long Dật Thần thông minh bảo trì im lặng vào lúc này.

“Còn có, nếu em đồng gả cho anh, phiền anh đem những vai nữ chính oanh oanh yến yến xử lý sạch sẽ cho em.” Phụ nữ có thai phải giữ tâm trạng vui vẻ, hấp thu dinh dưỡng đầy đủ, cùng với nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng cố tình một một người trong nhà họ Long lại thích lấy tin tình cảm của anh ở các nơi trên thế giới cho cô, làm như tư liệu giải buồn trong lúc rãnh rỗi, cũng không biết rốt cuộc có ý tứ gì?

“Được, không thành vấn đề.” Tất cả đều là những thứ giả dối hư ảo, xử lý rất nhẹ nhàng.

“Còn có, làm ơn cho mẹ anh, mẹ chồng tương lai của em trở về việc xã giao bà từng nhiệt tình yêu thích được không? Em và bà không giống nhau, không cần mỗi ngày nhìn nhau thêm chán ghét.”

“Được.” Long Dật Thần nhịn cười đồng ý.

“Em đây đi ngủ một lát, buồn ngủ quá.”

“Còn ngủ?”

“Anh có ý kiến?”

“Em ít nhất cũng phải hoạt động một chút đi.”

“Phiền anh mang cái thai hoạt động nửa ngày lại đến nói lời này được không?” Đứng nói chuyện liền đau thắt lưng, một chút cũng không thông cảm phụ nữ có thai vất vả như cô.

“Nhưng mẹ nói, hoạt động không đủ, khi sinh em sẽ rất khó.”

“Mổ bụng sinh thì tốt rồi.” Cô sớm nghĩ xong rồi, thằng nhóc trong bụng vô cùng chắc chắn dinh dưỡng quá thừa, cô sớm không ôm hy vọng sinh tự nhiên rồi.

“Vậy em sẽ phải nằm trên giường lâu lắm.”

“Dù sao em cũng lười.”

Long Dật Thần quyết định cái gì cũng không nhiều lời nữa.

Muốn hay không bị ép buộc như vậy?

Có ai rất vui mang cái thai kết hôn?

Áo cưới a, nói không chừng cả đời chỉ mặc một lần, còn khiến cho cô mang bóng mặc, hơn nữa là dưới tình huống ăn đến phì như vậy.

“Không cần.” Nghĩ không cần nghĩ, chuyện lớn cả đời, cô không muốn lơ mơ trải qua như vậy.

“Thật ra hiện giờ mặc áo cưới cũng rất đẹp.”

“Ăn nói bừa bãi.”

“Thật sự rất đẹp.” Long Dật Thần vì sớm một ngày cưới bà xã vào cửa, thà rằng nói hươu nói vượn.

“Xinh đẹp con khỉ, em không tin anh đột nhiên béo gấp hai so với bây giờ, còn có thể đẹp trai phong độ khiến cho con gái háo sắc mọi nhà thèm thuồng như lúc này.”

“Vậy đăng kí trước đi.” Anh lui mà cầu tiếp.

“Không muốn.”

“Vì sao?” Nếu cô là đối tác, nhất định là đối thủ rất khó đàm phán.

Mục Thanh Y rất nghiêm túc nhìn anh, “Em cảm thấy để con làm con riêng mấy tháng, đối con mà nói cũng là một loại kinh nghiệm thực mới, không phải sao?”

“Thật không biết mỗi ngày em suy nghĩ cái gì?”

“Em cũng không biết mỗi ngày anh suy nghĩ cái gì, không phải là kết hôn trễ hai tháng thôi sao? Sao lại không được?”

“Anh sợ em sẽ thay đổi a.” Anh rất bất đắc dĩ mà.

“Nói cũng phải, thật ra em còn muốn sinh con cho anh, sau đó mình tiếp tục độc thân.” Mục Thanh Y rất đồng tình nói.

“Cái gì?” Mặt Long Dật Thần biến sắc.

“Đây chỉ là tùy tiện suy nghĩ thôi.” Cô không cho là đúng khoác tay.

Anh quyết định không dân chủ nữa, trực tiếp dùng sức mạnh ép. “Hôm nay phải đi đăng ký.”

“Long Dật Thần —”

“Lần này tuyệt đối sẽ không nghe lời em.”

“Em không đi.”

“Không đi cũng phải đi.” Anh bế cô ra ngoài.

Sau đó trong tiếng tranh chấp, bọn họ hơn hai giờ sau chính thức trở thành một đôi vợ chồng hợp pháp.

“Hôn lễ cử hành sau ba tháng.”

“Được.” Bây giờ anh có thể yên tâm.

“Vậy anh có thể cút.”

“Bảo trọng.”

“Cám ơn quan tâm.”

Này đó là đối thoại sắp chia tay của một đôi vợ chồng nhỏ ở sân bay, vô cùng kính (kính trọng) bạo.

Long Dật Thần của tập đoàn tài Hoàng Quan rốt cục cũng kết hôn.

Vốn nói ba tháng sau cử hành hôn lễ, bởi vì Mục Thanh Y kiên quyết vận động giảm béo mà kéo dài tới năm tháng sau.

“Giảm béo rất vất vả.” Có điều thành quả khiến cho cô cực kỳ vừa lòng, dáng người hấp dẫn như vậy mặc áo cưới mới thấy đẹp.

“Rất được, chỉ là em cũng không thể không soi nữa sao?” Khi nào thì cô trở nên thích chưng diện như vậy, đã đứng ở trước gương chừng nửa giờ rồi.

“Soi thêm một chút thì sẽ chết à.” Mục Thanh Y vô hạn cảm khái.

Thật sự là miệng không ngăn cản! “ Giọng điệu của em thật không giống như cô dâu mới muốn tham dự hôn lễ.” Long Dật Thần nhìn cô, không nhịn được lắc đầu.

“Trên áo cưới đính nhiều kim cương như vậy, thật giống sao đầy trời.” Cô vui vẻ nhìn ánh sáng đủ màu chiết xạ dưới ánh mặt trời của váy.

Uh, kim cương sáng rọi và lúm đồng tiền vui vẻ trên mặt cô cùng tôn lên vẻ rực rỡ, thập phần cảnh đẹp ý vui.

Anh duỗi tay ra ôm người vào lòng, cười nói: “Em đang sợ cái gì?”

“Em sợ cái gì?” Cô vươn tay chỉ chỉ anh, “Mặc dù em ở trước gương đứng không ít thời gian, nhưng trước đó, là ai hại em luôn phải trang điểm lại?”

Trên mặt Long Dật Thần không có ý hối hận, cười đến vô cùng ái muội, “Hôm nay em thật sự rất đẹp mà.”

“Xinh đẹp nữa cũng không thể tiếp tục nhào lên.” Mục Thanh Y lập trường kiên định nói. Cô nhất định phải làm một cô dâu xinh đẹp!

“Ann giúp em thoa môi không cần dùng môi son.” Anh dõng dạc nói.

“Đúng vậy nga, vậy anh muốn giúp em xăm hình hay không, em có thể không mặc áo cưới trực tiếp đi ra ngoài.”

“Anh cũng không phản đối,” anh bám vào bên tai cô cười trộm, “Chính là sau khi xăm vẫn là đừng đi ra ngoài có vẻ tốt.”

“Đương nhiên, nếu không thực sự thành bộ đồ mới của quốc vương.”

“Ối, “ Long Dật Thần ôm bụng khốn khổ nhìn bà xã, “Em hạ độc thủ a.”

“Em nói, nhất định phải làm một cô dâu thật đẹp, lại dám động tay động chân, em sẽ không khách khí.” Cô hướng anh thị uy vẫy vẫy nắm đấm.

“U, xem tớ nhìn thấy gì?” Đường Kiếm Phi dựa ở cửa vui sướng khi người gặp họa, “Thần, thì ra cậu bị bạo hành gia đình nha.”

“Chê cười rồi, gia giáo không tốt.”

“Cô gái bạo lực lười biếng như vậy cậu cũng xem là bảo vật nâng niu trong lòng bàn tay.” Anh đến nay vẫn khó có thể lý giải.

Long Dật Thần cười nói: “Duyên phận này nửa điểm cũng không phải do người, bị cô ấy hành hạ cũng chỉ có thể nhận mệnh.”

Mục Thanh Y ở một bên bĩu môi, lời gì cũng chưa nói.

“Bà chủ, cậu chủ nhỏ đói bụng.”

“Nhanh như vậy đã thức rồi?” Tinh thần của thằng nhóc này thật đúng là tốt! Cô vươn tay ôm con qua, anh nhếch miệng hướng về phía cô cười, rất là vui vẻ.

“Kiếm Phi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

“Hả?”

“Đi thôi, bà xã của tớ muốn cho con bú.”

“Oh.”

Thật sự là rất phiền phức mà, lại phải cởi áo cưới, có cô dâu nào giống cô không, ai! Mục Thanh Y nhìn khuôn mặt tươi cười nhỏ nhắn của con, cười lắc đầu.

“Bảo bối à, con nói là thêm em gái tốt, hay là em trai tốt?”

Đứa nhỏ trong lòng chỉ lo bú sữa, đối với vấn đề cao thâm này từ chối trả lời, cũng không trả lời được.

Kết hôn là một chuyện thực không dễ dàng.

Mặc áo cưới đẹp cử hành điển lễ lại rất khó làm được.

Đây là cảm nghĩ chân thật của Mục Thanh Y.

Ngày đó, cử hành hôn lễ, có điều, cô vắng mặt.

Té xỉu trong hôn lễ của mình rất mất mặt, nhưng cô lại cố tình té xỉu, té xỉu thì té xỉu, còn bị bác sĩ chẩn đoán ra có bầu gần hai tháng.

“Em mang thai còn dám đi giảm béo?” Sau đó trong nhà chính của họ Long liền vang lên tiếng gầm của Long Dật Thần.

“Chẳng lẽ anh còn muốn đem hôn lễ kéo dài đến sau này sao?” Cũng không ngẫm lại là ai làm hại, cô cũng là vô cùng không cam tâm mà.

“Nhanh đem áo cưới chết tiệt này thay cho anh.”

“Thanh Y à, nhanh đi thay.” Mẹ Long cũng vẻ mặt lo lắng, quần áo thật chặt đối với thai nhi không tốt lắm.

“Mới hơn một tháng mà, không có việc gì.” Người mẹ một chút cũng không lo lắng.

“Đi thay.”

“Anh lại quát em, em đi phá thai cho anh coi.” Bị người ta quát rất khó chịu, cô dâu lớn tiếng quát lại.

Người đàn ông vốn dĩ không ai bì nổi lập tức mềm xuống, tuy rằng vẫn là hai mắt bốc lửa, “Xin em đó, đi thay quần áo.” Thật sự là không khí phách mà.

“Hừ.”

“Xem ra sau này nhà họ Long thật sự sẽ con đàn cháu đống nha.” Ông nội Long vui vô cùng thì thào tự nói.

“Đúng vậy nha.” Mẹ Long cũng rất phấn chấn, sau này trong nhà sẽ càng ngày càng náo nhiệt, mà bà đã mong chờ từ lâu lắm rồi.

Chỉ có một người đàn ông mặc lễ phục chú rể khó chịu nghĩ, lại thêm mấy tháng cấm dục.

Hết