"Nguyên chủ cùng Ứng Nghi ở cạnh nhau sáu năm, hảo cảm đến điểm tiêu chuẩn còn không đạt được, cùng Mặc Nghị Hàn vì công tác mà mỗi ngày gặp mặt, cũng chẳng có gì mà tăng hảo cảm, theo ý tưởng của cậu, chúng ta cứ thế đợi đến lúc nguyên chủ tử vong, trực tiểu đi nhảy lầu?"

001 lại bị nghẹn.

[Chủ nhân, ngài không phải thế sao?]

001 giọng nói nhuyễn manh: [Ngài không phải muốn khôi phục ký ức sao? Người ta cũng chỉ muốn tốt cho ngài thôi~]

Ngu Ái lại cười lạnh:" Cậu có biết câu nói khiến người ta chán ghét nhất là gì không?"

001 bất an hỏi: [Câu nào?]

Ngu Ái: "Chính là vì muốn tốt người!"

001 yên lặng ở không gian hệ thống lặng lẽ vẽ xoắn ốc.

Chờ Ngu Ái tính toán thời gian, mắt nhìn đồng hồ báo thức, vừa đúng lúc.

Cô lựa chọn quần áo mất nửa ngày.

Chỉ có một ít quần áo nữ tính, váy đều dài không quá đầu gối, áo thì đa số là sơ mi, quả nhiên phù hợp với tác phong của nguyên chủ.

Cô chọn một chuỗi trân châu cùng một bộ váy trắng dài mặc vào.

Ngu Ái ở trước gương ngắm nghía, ân, không tồi, người trước gương có dáng vẻ nữ thần, dáng người mảnh khảnh, quả thật dáng người thật tốt, trước đột sau kiều, ngũ quan tinh xảo, mặt mày ôn nhu, ở dưới đôi mắt

có một nốt ruồi nâu càng làm toàn bộ khuôn mặt nhu nhược lại càng nhu nhược đáng thương.

Nguyên chủ dáng người cùng diện mạo đều tốt, không hổ khi đi học là giáo hoa đại học A, chẳng qua bình thường trang điểm đều quá thuần tịnh.

Váy trắng này mặc rất vừa vặn, tóc tuỳ ý buông xoã, cô còn cố ý đem một vài sợi tóc kéo xuống phía trước, còn cố ý lấy trang điểm hồng nhạt quanh mắt, làm cho mí mắt hạ xuống, tạo ra một loại cảm giác tiều tuỵ đau thương.

Chưa nói đến, làn da của nguyên chủ tốt như thế, dung nhan thuần khiết không cần trang điểm, nhìn như vậy lại có cảm giác nhạt nhẽo cũng yếu ớt, còn có một ít cảm giác giống trà xanh tiểu bạch hoa.

Đến nỗi nếu dùng kiểu trang điểm tiểu bạch hoa này, có thể trừng phạt kỹ nữ cũng có thể hạ bệ trà xanh vô tội cũng tiểu bạch hoa nha.

Nhìn Ngu Ái thay áo ngủ, còn ăn diện cả nửa ngày, 001 nghi hoặc: [Chủ nhân, buổi tối người tính làm gì a?]

"Không phải cậu nói muốn tăng hảo cảm sao?"

[Buổi tối ngài muốn đi đâu tăng hảo cảm a?] 001 cảm thấy mình hoàn thoàn không theo kịp tiết tấu.

" Đợi lát nữa cậu sẽ biết."

Cô vừa mới ở WeChat của nguyên chủ xem qua vòng bạn bè của Hàn Hạo Vũ.

Hắn hôm nay có thi đấu, vừa đúng lúc cô muốn xem thanh mai trúc mã này của nguyên chủ như thế nào.

- ----Dont care me--------

8 giờ, bãi đua xe.

Hàn Hạo Vũ thấy Ngu Ái thì có chút kinh ngạc.

Hắn nhớ rõ sau khi Ngu Ái cùng Ứng Nghi yêu đường liền không còn xem hắn thi đấu nữa.

Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?

Hắn nhìn quanh bốn phía, không thấy người mà mình muốn gặp liền thu hồi tầm mắt, nghiêm túc thi đấu.

Ngu Ái đương nhiên biết hắn nhìn khắp nơi là tìm ai.

Bình luận phía dưới vòng bạn bè của Hàn Hạo Vũ, Chu Tuệ có nói hôm nay muốn tới xem hắn thi đấu.

Rõ ràng là muốn gặp người mà người không tới, thật đáng tiếc.

Ở phía trên bãi đua xe, xung quanh đều là thanh âm hoan hô nhảy nhót, chỉ có Ngu Ái lẳng lặng ngồi ở ngỗ này xem thi đấu.

"Hàn thần! Hàn thần!"

"Hàn thần! Cố lên!"

"Hàn thần! Em yêu anh!"

Hàn Hạo Vũ là tay đua chuyên nghiệp, bởi vì diện mạo xuất chúng, kỹ thuật lái xe điêu luyện, có không ít đào hoa, trong sân đều là tiếng kêu hưng phấn của fans.

Không thể không nói, Hàn Hạo Vũ trừ bỏ lớn lên có vẻ ngoài soái ca mà cũng là người có kỹ thuật.

Ở khúc cong cuối cùng, Hàn Hạo Vũ ước chừng bỏ xa người thứ hai nửa vòng, không hề nghi ngờ cầm quán quân.

"A a! Hàn thần! Hàn thần! Hàn thần!"

Ngu ÁI bị tiếng thét làm cho chói tai, lập tức rời khỏi nơi xem thi đấu, đi ra phía sau tìm huấn luyện viên của Hàn Hạo Vũ- Lý ca.

"Tiểu Ái a, đã lâu rồi không thấy em tới xem Tiểu Vũ thi đấu."

Lý ca là một nam nhân trung niên ngoài 40, là một tay đua chuyên nghiệp xuất ngũ, sau trở thành huấn luyện viên.

Mấy năm nay, hắn với Hàn Hạo Vũ như thế nào, mọi người đều có thể biết rõ.

Hắn đem Ngu Ái tới phòng nghỉ: " Em cứ ở chỗ này nghỉ ngơi đi.

Cũng không phải là thi đấu lớn gì, lát nữa hắn nhận thưởng xong sẽ quay trở lại."

Ngu Ái mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn Lý ca."

Lý ca mang cô đến phong nghỉ.

Hắn nghĩ cũng thật kỳ quái.

Trước kia Ngu Ái cùng Tiểu Vũ vẫn luôn chơi rất tốt, không biết như thế nào lại phai nhạt, lại cùng đứa con gái tính tình tuỳ tiện như Chu Tuệ càng ngày càng thân.

Hàn Hạo Vũ lãnh xong cúp trở về, Lý ca liền gọi hắn lại: "Tiểu Vũ, bạn của cậu đang ở phòng nghỉ chờ cậu."

Hàn Hạo Vũ nhíu mày: "Ngu Ái?"

"Đúng rồi, cậu thấy cô ấy sao? Anh thấy tâm tình của cô ấy không được tốt cho lắm."

Hàn Hạo Vũ thầm trào phúng, tâm tình không tốt thì liên quan gì đến hắn.

Tìm hắn phát ti3t sao? Hắn lại không phải cái thùng rác!

Hắn đẩy cửa phòng nghỉ đi vào, liền thấy được thân ảnh màu trắng ban nãy ở nơi xem thi đấu, đang ngồi ở trên ghế mà hắn thường ngồi để nghỉ ngơi.

Ngu Ái nghe thấy tiếng cửa mở liền lập tức quay đầu lại, cô đứng dậy mỉm cười nói: "Hạo Vũ."

Hàn Hạo Vũ mặc trang phục thi đấu màu hồng lam, quần áo bó sát dáng người, vai rộng mông hẹp, tóc đen nhánh rậm rạp, ngũ quan tươi sáng, bề ngoài thoạt nhìn ph óng đãng không kiềm chế được.

Tay trái hắn cầm mũ bảo hộ cùng màu với trang phục thi đấu, tay phải cầm cúp, đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn cô.

Thấy anh ta không nói gì, chỉ nhíu chặt mày, Ngu Ái hỏi: "Sao cậu cứ nhíu mày vậy? Tâm tình không tốt sao?"

Hàn Hạo Vũ hừ lạnh một tiếng: "Tâm tình không tốt không phải là cậu sao?"

Ngu Ái cúi đầu lắc đầu không nói.

Hàn Hạo Vũ đem cúp cùng mũ bảo hộ đặt lên bàn: "Vừa mới kết hôn liền cãi nhau? Tính cách của Ứng Nghi không tốt a."

Hắn từ trước đến nay chưa từng thấy qua hai người cãi nhau, bình thường không phải rất yêu thương nhau sao.

Hôm trước, Hàn Hạo Vũ không có tới hôn lễ của bọn họ, chỉ nói muốn thi đấu, liền đưa phong bao lì xì, Ứng Nghi vốn đang muốn cho hắn làm phù rể.

"Chúng tớ không có cãi nhau."

"Không cãi nhau? Đang tân hôn đến tìm tôi làm gì?" Hắn hiện tại ở gần mới nhìn thấy sắc mặt Ngu Ái tái nhợt tiều tuỵ, đôi mắt dường như có điểm sưng đỏ, đây là đã khóc?

A, người mà cô ấy chọn không phải là tốt nhất Thế giới sao? Như thế nào còn làm cho cô ấy thương tâm? " Tớ chỉ là muốn tới xem cậu thi đấu.

Đã lâu rồi không có xem."

"Không phải là xem xong rồi sao? Nên đi chứ?Tôi muốn thay quần áo." Nói xong cũng mặc kệ biểu tình của Ngu Ái, bắt đầu kéo khoá áo xuống.

Quả nhiên là cẩu nam nhân không có nhân tình,trên đỉnh đầu màu xanh lục có độ hảo cảm là âm 20!

Ngu Ái nhỏ giọng nói: "Vậy, tớ đi nhé?"

Trước khi đi còn xoay người nhìn vào mắt Hàn Hạo Vũ, ánh mắt kia thương tâm yếu.

Hắn vẫn mặt vô biểu tình, tay cởi qu@n áo vẫn không ngừng lại.

Ngu Ái bước nhanh chạy đi ra ngoài.

- --------------------------------------

Editor: Chương này không dài, cơ mà tớ thấy hơi lủng cũng, nếu được thì góp ý dùm tớ nhaaa.