Convert: truyenaudio

Edit: Antelyly Dương

Beta: yingying

—---------------------------------

"Gài bẫy?" Chu mẫu nói: "Con gái nhà chúng tôi có rất nhiều người theo đuổi, cậu có phải không muốn chịu trách nhiệm đúng không?"

Chu Tuệ bị dọa, chạy tới giữ chặt Chu mẫu hô to: "Mẹ, mẹ đừng nói như như vậy."

Cô ta vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Chu mẫu.

Mỗi lần đối diện với Chu mẫu, Ứng Nghi rất đau đầu, không nói hai lời liền trực tiếp mở cửa bước ra ngoài.

Chu Tuệ gọi: "A Nghi!"

"Ai da! Con bé ngu ngốc này, hắn ta đã đối với con như vậy, con còn đau lòng cho hắn làm gì?" Chu mẫu cảm thấy con gái mình thật chả có thủ đoạn gì: "Con còn không nhanh bắt hắn cưới con?"

Chu Tuệ hoảng hốt.

Bây giờ, thái độ của Ứng Nghi với cô ta càng ngày càng lạnh nhạt, thậm chí còn chán ghét.

Sở dĩ Ứng Nghi nguyện ý nuôi cô ta là bởi vì đứa bé trong bụng.

Nhưng hắn vừa nói thế kia, cũng không biết hắn đã phát hiện ra được cái gì.

"Mẹ." Chu Tuệ nhỏ giọng nói: "Đưa bé này không phải của Ứng Nghi!"

"Cái gì?" Chu mẫu kinh ngạc, cũng bắt đầu luống cuống.

Sở dĩ bà ta dám lên mặt với Ứng Nghi cũng là vì đứa con trong bụng của Chu Tuệ là của hắn.

Chu mẫu có làm cả một năm cũng không bằng một tháng phí sinh hoạt mà Ứng Nghi đưa cho.

Miệng nói là ngại thiếu tiền, nhưng trong lòng lại muốn nhiều thêm một chút.

Đứa bé này là thứ duy nhất để lấy được tiền, nếu không phải là của Ứng Nghi, hai người còn sống được thế nào?

"Con nói thật à?"

"Đúng thế!" Chu Tuệ đem mọi chuyện kể hết: "Mẹ, đừng ép Ứng Nghi tức giận, có thể anh ấy đã phát hiện ra cái gì rồi."

"Nói thế có phải ba đứa trẻ không có tiền không?" Chu mẫu nói: "Đứa ngốc này, đứa bé này giữ lại làm cái gì.

Bây giờ, Ứng Nghi đã ly hôn rồi, con với hắn lại bồi dưỡng tình cảm, sinh đứa con của hắn, cũng không tin Ứng gia không cho con vào cửa."

"Nhưng đứa bé này đã năm tháng rồi!" Chu Tuệ nói: "Ba của Ứng Nghi làm công chức, chờ đứa bé ra đời, ba anh ấy để ý danh tiếng như vậy chắc sẽ cho con qua cửa thôi."

Lúc trước luật sư của Mặc Nghị Hàn bám riết cô ta không buông, bắt cô ta phải trả tiền bồi thường tây trang, cô ta lấy hết toàn bộ tiền tiết kiệm cũng còn không đủ kiền chạy tới Ứng gia đòi tiền.

Nêu nhớ bây giờ bọn họ biết được việc đứa nhỏ, bọn họ nhất định sẽ đòi tiền về.

—--------Quả báo, đáng đời!—-----------

Tuyết đầu mùa bắt đầu rơi.

Năm nay thành phố A đón mùa đông sớm hơn năm trước.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xoá, trong biệt thự lại ấm như mùa xuân.

Ngu Ái đi chân trần trên thảm lông Italy thượng hạn, tinh tế thả thức ăn xuống cho cá.

Đồ ăn mới vào nước liền thu hút cá tranh nhau cướp đi.

Một đôi tay rắn chắc ôm lấy eo nhỏ của cô gái, ngực cứng rắn dán lên lưng cô.

"Sao đột nhiên lại muốn nuôi cá?" Mặc Nghị Hàn ôm Ngu Ái vào trong lòng.

Ngu Ái: "Không có, tôi vẫn luôn nuôi mà." Sao có thể là đột nhiên?

Mặc Nghị Hàn nói: "Em trước kia cũng thích nuôi cá? Nhìn chẳng giống là quá hiểu cả." Bể cá này có ba con, tuy rằng đều là cá cảnh, nhưng tính cách cũng không thích hợp ở một cái bể cá.

(Chời ơi, nói cái lời sâu xa cái quỷ gì vậy>>>> Chả hiểu gì..)

"Cá La Hán có tính tấn công mạnh mẽ hung tàn, cá hồng lại hoạt bát hiếu chiến, cá Anh Vũ tuy có vẻ ôn hoà, lúc đoạt thức ăn lại hung ác hơn cả.

Chẳng qua, mấy con cá này ở một cái lu chỉ biết đánh nhau, không được mấy ngày thì chết."

Mặc Nghị Hàn lại nói: "Hay là tách ra nuôi đi, tôi bảo Trần Minh chuẩn bị thêm hai cái bể cá tới, nuôi cá nhất định phải nuôi chung một loại cá mới được."

Ngu Ái đẩy người đàn ông đang ôm cô ra, ngó vào bên trong bể xem lũ cá không ngừng đoạt thức ăn: "Anh nói xem, bỏ thức ăn vào thế này, con nào sẽ đoạt được?"

"Sao đột nhiên lại có sở thích này?" Mặc Nghị Hàn thấy Ngu Ái rất hứng thú với hình ảnh mất con cả đấu nhau.

Hắn vẫn luôn cho rằng cô dịu dàng, thế mà cũng thích xem bầy cá đấu nhau một mất một còn?

"Cá này là tôi đoạt được từ trong tay người khác, tôi cảm thấy rất thú vị, liền muốn đem chúng nuôi chung với nhau." Tay Ngu Ái vuốt v e thành bể, nhìn mấy con cá vì thức ăn mà tranh giành nhau, thì cảm thấy rất thú vị.

Mặc Nghị Hàn đi đến bên cạnh Ngu Ái, nhìn cá La Hán đầu đỏ, nói: "Cá này hung, nó là động vật ăn tạp.

Nếu em muốn nuôi tốt thì thêm chút thức ăn, lúc nó đói bụng cũng sẽ ăn luôn con cá yếu nhất."

Ngu Ái vén tóc lên tai, lại thả thêm thức ăn vào.

Trên cổ trắng nõn của cô gái tràn đầy vết đỏ, váy ngủ tơ lụa mượt mà dán vào da làm hiện lên dáng người của cô.

Hắn ngắm nhìn, mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên người cô giống một khối điểm tâm ngon miệng, đã mềm còn nhu.

Đôi mắt Mặc Nghị Hàn tối lại, hầu kết tinh xảo lặng lẽ lên xuống.

"Ái Ái, lại đây." Thanh âm mang theo chút ái muội.

"Sao vậy?" Ngu Ái nghiêng đầu, vừa lúc đụng phải đôi mắt ám dục.

Liếc mắt một cái đã hiểu, cô làm bộ không biết: "Hả? Tôi cách anh rất gần mà."

Tiến đến gần Ngu Ái một bước, Mặc Nghị Hàn trực tiếp khiêng người lên.

Ngu Ái kinh hoảng: "Anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống."

Mặc Nghị Hàn ném cô gái lên giường lớn mềm mại, đè lên người cô/

"Lại muôn khiêu khích tôi?"

"Tôi không có!" Ngu Ái trừng mắt: "Anh nói bậy gì đấy, tôi còn phải đưa ba mẹ đến sân bay, không nhanh sẽ muộn mất."

"Một lần."

"Không được! Sẽ đau."

Mặc Nghị Hàn cười xấu xa: "Ái Ái biết gạt người, nhưng tiểu Ái Ái thì không nha."

Cô gái tức giận: "Mặc Nghị Hàn!"

"Cũng không cần em làm gì, khăn trải giường cũng không cần em giặt." Mặc Nghị Hàn đem tay che trước ngực cô bỏ ra: "Tôi sẽ nắm chắc thời gian, sẽ không chậm trễ em đưa ba mẹ."

—------- Đếm ngược thời gian ngược tra—-------------

Lúc bảo mẫu bước vào thay ga trải giường, Ngu Ái đang chuẩn bị ra ngoài.

Xem thời gian thì thấy đã khá muộn rồi, đến mặt cũng chưa rửa liền ra khỏi nhà.

Lúc ra cửa, cô cũng không quan tâm ánh mắt coi thường của bảo mẫu.

Một ngày đổi khăn trải giường hai lần, mấy ngày nay Mặc Nghị Hàn đều ở cùng với Ngu Ái, trên người cô vẫn còn để lại dấu vết đây này.

Ngu Ái xuống xe trước, nhìn vào gương chiếu hậu, thấy dấu vết cũ vẫn còn lại thêm vài dấu vết mới, cô đành lấy khăn quàng cổ che đi.

Ngu phụ Ngu mẫu cùng đứa trẻ được nhận nuôi ở cô nhi viện đều đến tiếp đón.

"Ái Ái, chúng ta đều cho rằng con không đến được, tính cùng ba con bắt taxi ra sân bay." Ngu mẫu lôi kéo Gạo Kê hướng trên xe đi: "Công ty các con mấy năm nay thật là bận, mấy năm liền đều không có nghỉ phép gì cả."

"Chị ơi, để em giúp chị." Gạo Kê chạy tới chỗ Ngu Ái cùng Ngu phụ thu dọn hành lí nhưng bị Ngu Ái ngăn lại: "Gạo Kê lên xe trước đi, lần này đi chơi cứ chơi thoải mái nhé."

Sau sự việc Chu Tuệ mang thai, Ngu phụ vô cùng đau đớn.

Bây giờ cả trường đều biết việc này, Ngu phụ lại là người trọng mặt mũi, không muốn tới đại học A nữa.

Ngu Ái cũngi đã xin nghỉ cho Ngu phụ và Ngu mẫu rồi để họ đi chơi một chuyến cho đã, sau tết rồi trở lại.

"Lần này đúng lúc Gạo Kê nghỉ đông vậy mà con lại quá bận mà không đi được." Ngu mẫu muốn cùng con gái cùng đi chung kết quả cô lại quá bận, không có thời gian đi.

"Được rồi, nhanh ra sân bay thôi, còn rất nhiều cơ hội mà." Ngu phụ lên xe nói: "Lần này chúng ta đi chơi thay Ái Ái một chuyến, sau này chúng ta lại đưa Ái Ái đi chung là có thể ngắm được cảnh đẹp:"

—-------------ní hảo—-----------------------------

Ngu Ái vừa bước vào xe vừa hay lại nghe được những câu nói đó, sống mũi cay cay, không biết sau này cô có cơ hội đi chung với gia đình không.

Cách thời gian nguyên chủ tử vong ngày càng gần, lần này khả năng chính là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt.

Để tránh cho Ngu phụ lặp lại bi kịch kiếp trước, Ngu Ái đã tính toán trước tất cả,

"Gạo Kê, lần này ở ngoài chơi với ba mẹ nhất định phải chơi vui vẻ đấy."

—-------------------------------

Thật ra người đáng thương nhất là nguyên chủ cùng gia đình nguyên chủ =((((

Mọi người ơi, tuần mới vui vẻ, thi tốt nhé!!!.