"A Nghi! Em thấy núi tuyết rồi!" Ngu Ái kích động chỉ vào phía trước: "Anh xem kìa, em thấy đỉnh núi tuyết rồi rồi."

Núi tuyết phía trước đã lộ ra chút màu trắng phau, trên đường đất phá lệ thấy được.

"Chúng ta đi nhanh lên."

Tới chân núi tuyết, Ứng Nghi lấy ra bình dưỡng khí, còn tự giác mang lên.

"Ái Ái, càng đi lên cao, nhiệt độ không khí càng giảm, có thể say núi, chúng ta phải giữ thể lực, không thể đi nhanh." Ứng Nghi ở khách sạn đã tìm hiểu kĩ, muốn một tiếng này tận hưởng thật tốt.

Cô gái ôn nhu nói: "A Nghi, anh thật chu đáo.

Những lúc ở bên cạnh anh là những lúc em thả lỏng nhất, khó trách lúc trước ba luôn miệng khen anh."

Nam nhân cầm bình dưỡng khí.

Việc hắn làm Ngu Ái đã biết, còn nguyện ý chủ động kéo quan hệ của bọn họ.

Ứng Nghi ôm chặt Ngu Ái, trong lòng tự trách không thôi.

"Anh sao vậy! A Nghi?"

Nam nhân ôm nữ nhân vào trong ngực một hồi lâu, mới buông ra.

"Không có việc gì, chúng ta đi thôi."

Ngu Ái gật đầu mỉm cười: "Được, đi thôi!"

Bọn họ tới đây chỉ muốn ngắm phong cảnh, không phải leo núi, nên chỉ đi đến phần eo núi đã chuẩn bị trở về.

"Thật đáng tiếc, nếu chúng ta là dân chuyên nghiệp có thể thấy được phong cảnh đỉnh núi.

Em nghe nói dân tộc Tạng có truyền thuyết, nếu hai người yêu nhau có thể ở trên đỉnh núi tuyết..."

Ngu Ái quay đầu xem Ứng Nghi, phát hiện hắn có điểm không thích hợp: "A Nghi, anh sao vậy?"

Ứng Nghi sắc mặt trắng bệt lắc đầu: "Ái Ái, chúng ta về đi."

"Sao hơi thở của anh lại dồn dập thế này?" Ngu Ái hỏi: "Làm sao vậy?"

"Bình dưỡng khí." Ứng Nghi cảm thấy dạ dày mình quay cuồng, khí huyết sôi lên, não thiếu oxy.

Ngu Ái nhìn bình dưỡng khí trong tay hắn, ở dưới đáy có một lỗ thủng lớn: "Bình dưỡng khí của anh thế nào đã hỏng rồi? Vừa rồi lên núi thủng sao?"

Ứng Nghi gian nan lắc đầu, hắn cũng không biết hỏng từ khi nào, hắn cảm thấy cả người khó chịu.

"Ở trên cao thiếu oxy rất nghiêm trọng, làm không tốt sẽ mất mạng."

Ngu Ái nhìn xung quanh, nơi bọn họ đang đứng hẻo lánh, ở phía dưới mới có người ở.

"Chúng ta nhanh trở về!" Cô kéo Ưng Nghi đi chưa được mấy bước, hô hấp hắn càng thêm dồn dập, nhìn đã sớm mơ hồ rồi.

Ngu Ái đỡ Ứng Nghi, đem dưỡng khí của mình cho hắn dùng.

Ứng Nghi muốn cự tuyệt, hắn biết nửa bình dưỡng khí này chỉ đủ cho một người xuống núi.

"Nếu anh không cần, em liền ném bình dưỡng khí đi, chúng ta cùng chết ở đây luôn!" Ngu Ái ánh mắt kiên định.

Ngu Ái đem cánh tay Ứng Nghi đè lên vai, nâng hắn đi: "Đều do em, anh đã cảm mạo không khỏi hắn, không nên đi đến nơi cao như vậy."

Không trách em, là anh, do anh muốn đưa em lên núi tuyết.

Ứng Nghi muốn nói chuyện, nhưng hoàn toàn vô lực, tim đập nhanh, chỉ còn tiếng hút oxy th ở dốc.

Hắn đến tự mình đi còn không làm được, trong đầu một mảnh mơ hồ, trong lòng bắt đầu sợ hãi.

Hắn sẽ chết sao? Hắn sẽ không bị vứt bỏ chứ?

Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, hắn chỉ nhớ rõ Ngu Ái một thân gầy yếu khiêng hắn đi, cùng đi về phía trước.

- -------- Haizzzz ---------------------

Lần nữa tỉnh lại, Ứng Nghi kinh ngạc, cả thân đã sớm đổ đầy mồ hôi, muốn chạy đi tìm Ngu Ái.

"Anh tỉnh rồi?" Y tá bên cạnh hỏi: "Thân thể có chỗ nào không thoải mái không?"

"Tôi...!Tôi..." Ứng Nghi sốt ruột muốn nói, lại không biết nên nói thế nào.

"Anh muốn tìm bạn gái sao?" Y tá hỏi.

Ứng Nghi gật đầu: "Cô ấy đâu rồi? Có xảy ra chuyện gì hay không?"

"Cô ấy ở phòng bệnh bên cạnh, còn chưa tỉnh nữa."

Ứng Nghi lập tức xuống giường, đi tới phòng bên.

Y tá muốn ngăn hắn: "Ây! Anh thiếu oxy nghiêm trọng, không thể đi vội."

Ứng Nghi căn bản không để ý tới lời y tá nói, chạy tới phòng bên cạnh.

Mới vào đã thấy cô nằm trên giường bệnh mặt trắng bệt.

"Ái Ái." Ứng Nghi nhẹ nhàng kéo tay cô, thanh âm cũng mềm dịu đi.

"Cô ấy không sao, ngủ một chút là được, anh mau trở về đi." Y tá kia cũng đi sang đây, muốn nói Ứng Nghi trở về phòng bệnh của mình.

Nhưng hắn không chịu, ở bên cạnh Ngu Ái cả một ngày không rời.

Ngu Ái giả bộ ngủ không chịu nổi nữa liền tỉnh dậy, khuyên hắn trở về.

[Chủ nhân, ngài thật lợi hại.

Chỉ là phá bình dưỡng khí đã đem giá trị hảo cảm của Ứng Nghi tăng lên 85 rồi.]

"Lần này cậu làm cũng không tệ." Ngu Ái nói 001 nghĩ cách làm hỏng bình dưỡng khí, may mà không kéo chân cô.

001 cao hứng nói: [ Nếu không chúng ta nỗ lực thêm lần nữa, dùng kịch bản tai nạn giao thông, một phát tăng đầy hảo cảm luôn.]

Ngu Ái đầu đầy hắc tuyến, cô mới không cần nằm giường bệnh làm người thực vật giả chết đâu.

"Cậu nghĩ nhiều rồi.

Loại nam nhân này chỉ dùng một loại kịch bản thì sẽ chán thôi." Kết quả này đều trong dự kiến của cô.

001 thở dài: [ Ây, tôi xem qua tư liệu rồi.

Nhân loại có một nhà tâm lý học nói rằng có rất nhiều người cả cuộc đời đều không yêu người khác 100%, hảo cảm tới 60% đã là tình yêu rồi.]

Nó mấy ngày nay tìm hiểu tư liệu về Thế giới, lo lắng nhiệm vụ quá gian nan, chủ nhân không biết có thể trở về được hay không.

"Haha." Ngu Ái cười nhạo một tiếng: "Đó là người khác, chủ nhân cậu cùng người thường có thể đem ra so sao?"

Cô đã cứu Ứng Nghi một mạng, nguyên chủ còn cùng hắn yêu nhau 6 năm, hắn vẫn còn chưa đầy điểm hảo cảm nữa là.

Bản chất nam nhân chính là ích kỷ.

Cô tới Thế giới này đã được một tháng rồi.

Sớm thôi, sẽ nhanh nắm chắc tiến độ thôi.

Mấy ngày sau, kỳ nghỉ xem như ngâm nước nóng.

Hai người họ vẫn luôn ở bệnh viện, cảm mạo của Ứng Nghi lại tái phát.

Ngu Ái vẫn luôn ở bên cạnh hắn chăm sóc tận tình.

"Ái Ái, mấy ngày nay vất vả cho em rồi.

Vốn là đưa em đi chơi, kết quả lại hại em mệt nhọc như vậy." Ứng Nghi trong lòng hổ thẹn, thân thể này của hắn nói bệnh là bệnh.

"Anh là chồng em, nói cái gì mà vất vả hay không vất vả, chúng ta còn phải nâng đỡ nhau cả đời người nữa mà." Ngu Ái ôn nhu nói: "Chờ hai ngày nữa thân thể anh tốt lên, chúng ta trở về đi, có thể là anh không quen khí hậu ở đây."

Ứng Nghi nói: "Sau khi trở về anh sẽ từ từ rèn luyện, trong khoảng thời gian này bận quá."

"Haha." Ngu Ái giễu cợt hắn: "Anh đúng thật là, người khác nói anh yếu anh để ý làm gì?"

"Anh là chồng em, về sau dù thế nào cũng sẽ là anh cõng em." Ứng Nghi lôi kéo tay Ngu Ái, ánh mắt chuyên chú: "Lần này không chơi được, chờ lần sau nghỉ đông, anh lại cõng em lên núi tuyết."

Ứng Nghi cùng Ngu Ái trong đoạn thời gian này tình cảm không ngừng tăng lên.

Cho đến khi về đến nhà, hảo cảm Ứng Nghi đã chạm mốc 90.

- -------- Ahihiii, chuyển biến tốt đẹp ---------

Chu Tuệ cùng Hàn Hạo Vũ ở Tây Tạng dù thế nào cũng không gặp Ngu Ái bọn họ.

Hai người tâm sự nặng nề trở về.

Không nghĩ tới ở trường học lại gặp Ứng Nghi.

Ứng Nghi lần này thái độ đã hoàn toàn chuyển biến, còn nói về sau sẽ không liên hệ cùng Chu Tuệ, cho dù có gặp nhau ở trường cũng sẽ bảo trì khoảng cách.

Chu Tuệ trăm tính vạn tính cũng không nghĩ ra, Ngu Ái cho Ứng Nghi uống loại canh mê hồn gì? Cô ta đã nuôi con cá lâu như thế, nói thả liền thả à? Thật không cam lòng.

Cô ta nhanh chóng tìm Hàn Hạo Vũ tổ chức cuộc gặp mặt, đem Ngu Ái cùng Ứng Nghi hẹn tới hết..