Một lúc sau, Hàn Hạo Vũ thấy người đằng sau không có phản ứng, liền thay đổi sắc mặt: "Anh ta không phải là thật sự làm thế chứ?"

Hắn từ kính chiếu hậu thấy Ngu Ái nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, tuy không thấy rõ biểu tình của cô, nhưng giọt nước mắt rơi xuống kia vẫn có thể thấy được.

Hàn Hạo Vũ nắm chặt tay lái khiến gân xanh nổi lên, nói rõ ra nội tâm của hắn.

Hỗn đản!

Ứng Nghi hắn ta là nguỵ quân tử, ngoài mặt thì ôn nhuận hoà khí, bên trong thế mà dám làm xằng làm bậy.

- ------ Phân cách trở lại ùi đây-------------

Buổi tối, Ngu Ái thành công vào được tiểu khu hiện tại của Hàn Hạo Vũ.

Tiểu khu này nằm ở mảnh đất trung tâm thành phố.

Sau khi Hàn Hạo Vũ tốt nghiệp, bởi vì phải thường xuyên thi đấu, nên dọn ra đây sống.

Trước kia nguyên chủ chưa từng tới đây, vừa mới vào, Ngu Ái liền thấy bên trong tủ giày có một đôi dép lê nữ.

Ây dô, đây không phải là của Chu Tuệ sao? Cô đã sớm xem qua vòng bạn bè của Chu Tuệ, Ngu Ái nhớ rõ đôi dép lê này xuất hiện nhiều ở vòng bạn bè cô ta.

Cố ý đây mà, còn biết tuyên bố chủ quyền cơ đấy.

Nếu như Chu Tuệ biết người đàn ông mà cô ta đang nhắm tới dẫn một mỹ nhân về nhà, không biết sẽ có phản ứng thế nào?

Hàn Hạo Vũ còn đang suy nghĩ không biết có nên để Ngu Ái muộn dép lê của Chu Tuệ hay không thì đã thấy cô cởi giày, tự nhiên đem đôi bàn chân nhỏ nhét vào đôi dép lê nam của hắn.

"Tiểu Vũ, sao cậu có thể như thế chứ? Mua nhà lớn như vậy thế mà không báo cho tớ biết?" Ngu Ái nhìn ngó xung quanh một hồi.

Ba phòng một sảnh, rộng 200 mét vuông, phòng ngủ chính diện tích rất lớn.

Ngu Ái thuận tay đẩy cửa bước vào.

"Ây!" Hàn Hạo Vũ còn đang nghĩ cái gì thì đã thấy Ngu Ái đi vào phòng của hắn, hắn cũng nhanh chóng theo vào.

Ách, phòng Hàn Hạo Vũ có thể nói là phòng cẩu độc thân nam tính tiêu chuẩn, cũng không phải nói quá, quần áo mọi thứ đều chỉnh chỉnh tề tề.

Trên mặt bàn đều là mô hình đua xe, còn có cúp, ảnh chụp thi đấu, đem cái bàn nhìn có chút chen chúc.

Ngu Ái liếc mắt qua liền thấy một khung ảnh tinh xảo nhất trong đống ảnh chụp.

Không đợi Ngu Ái cầm lấy thì khung ảnh đã bị Hàn Hạo Vũ cướp đi.

"Đừng chạm vào!"

Tay Ngu Ái bị thương một chút, thu hồi tay đang dừng giữa không trung: "Thực xin lỗi, tớ chỉ muốn xem chút, không phải muốn làm dơ nó."

Cô lại nhìn Hàn Hạo Vũ dáng vẻ đang khẩn trương: "Hoá ra cậu thích Chu Tuệ nha."

"Tôi." Hàn Hạo Vũ không biết mình đang khẩn trương cái gì, là sợ cô ấy thấy, sợ cô ấy biết sao? Hắn có người mình thích rất bình thường mà!

Nghĩ đến đây, lòng hắn lại thả lỏng rất nhiều, khôi phục vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng: "Đúng vậy, tôi thích cô ấy, thế thì sao?"

Ngu Ái gật đầu: " Cậu với bức ảnh của cô ấy khẩn trương như vậy, xem ra là thật sự thích cô ấy.

Mau nói với người ta đi, tớ khẳng định sẽ tác hợp cho hai người."

"Không cần cậu quản, mau đi ra ngoài." Hàn Hạo Vũ không khỏi phân vân, liền trực tiếp đem Ngu Ái đẩy ra bên ngoài, sau đó đóng cửa lại.

001 điên cuồng chửi rủa: [Đúng là nam nhân âm tình bất định, giá trị hảo cảm lên xuống không khác gì tàu lượn siêu tốc.]

"Khá tốt a!" Ngu Ái nghĩ, có bản lĩnh giảm hảo cảm của cô, còn không phải sớm hay muộn tăng trở về hay sao.

[Chủ nhân, giá trị hảo cảm này quá thấp.

Nếu không chúng ta đổi đối tượng công lược khác trước đi?] 001 khuyên: [Giá trị hảo cảm của Ứng Nghi khá cao, không bằng chúng ta tìm hắn trước, ngàn vạn lần không thể để đồ đê tiện Chu Tuệ đoạt trước a!]

Lời nói mới phát ra, 001 lại kêu tiêng quỷ khóc sói gào: [A a!]

"Làm gì?! Câm miệng, lại gào tôi liền đem cậu ném ra ngoài không gian!" Ngu Ái cảm thấy tiểu bi3n thái này thật dính người.

[Thôi rồi! Chủ nhân, giá trị hảo cảm Ứng Nghi hạ xuống rồi." Làm sao bây giờ? Nó thật sốt ruột a.

"Ồ, hạ nhiều hay ít?"

[Hạ 10 điểm, hiện tại là cộng 40, cộng cả ba người lại đều không bằng một trăm.

Không, Hàn Hạo Vũ vẫn âm, cộng thêm hắn, chúng ta một điểm hảo cảm cũng không có.]

"Ồ."

Ngu Ái nằm trên ghế sô pha liền ngủ mất, dù sao Hàn Hạo Vũ ở trong phòng cũng không ra ngoài.

001 thấy cô còn có thể bình tĩnh ngủ, gấp đến mức đầu ngón chân đều tê hết.

Chủ nhân nó trước kia không phải như thế a, vì sao hiện tại lại trở thành cá mặn* rồi.

(*Cá mặn: Trở nên lười biếng.)

Ây! Thật khổ sở! Mau đem chủ thượng đại nhân anh minh thần võ trả lại cho ta!

- -------------- Phân cách, phân cách cực đáng iu------------

Ký túc xá công nhân viên chức đại học A.

"A Nghi, anh đâu rồi?" Chu Tuệ gõ cửa hỏi.

Ứng Nghi mở cửa liền thấy Chu Tuệ, cô ta cầm trong tay không ít đồ ăn.

Chu Tuệ không chần chờ bước vào, ngựa quen đường cũ vào phòng bếp, bắt đầu rửa rau: "Em biết anh còn chưa ăn cơm, có phải đói bụng rồi hay không?"

Ứng Nghi cầm lấy mắt kính, xoa xoa đôi mắt.

Mấy ngày nay Chu Tuệ đều đến tìm hắn, làm hắn tâm phiền ý loạn, Ái Ái bên kia bây giờ hắn cũng không biết làm thế nào.

"Tiểu Tuệ." Ứng Nghi nhìn bóng dáng Chu Tuệ, khó khăn nói: "Anh cảm thấy chúng ta trong khoảng thời gian này không cần gặp nhau nữa, anh..."

Hắn nghe thấy thanh âm Chu Tuệ nức nở đành dừng lại lời nói.

Ứng Nghi dùng tay xoa xoa huyệt Thái Dương, tất cả đều là lỗi của hắn! Ngày hôm đó hắn uống say thế làm gì, còn đi sai phòng, dẫn tới hiện tại loạn thành một đoàn.

"Để anh làm cho!" Hắn đi đến giúp Chu Tuệ đang rửa khoai tây.

Chu Tuệ dường như không có phát hiện Ứng Nghi lại gần, sợ hắn phát hiện mình khóc, vội vàng lau nước mắt: "Em...!Em vì thái hành mà cay mắt."

Cô ta lại nhịn không được, nước mắt liền chảy ra, đôi tay ôm chầm lấy Ứng Nghi.

Ứng Nghi liền lập tức cứng đờ, không dám phản ứng.

"Em không trách anh, là do đêm đó em rất vui.

Lần đầu tiên em có cảm giác gần anh như vậy.

Bên cạnh anh có Ngu Ái, cô ấy so với em cái gì cũng tốt hơn, so với em càng ưu tú, so với em càng xinh đẹp, em nhìn anh một cái liếc mắt cũng không dám."

Cô ta dường như đem hết uỷ khuất vào trong nước mắt: "Em quá tự ti, chính vì quá bình thường mà không xứng đáng với anh.

Em chỉ cần từ xa có thể thấy anh liếc mắt một cái liền thấy vui vẻ, chỉ định lấy thân phận bạn bè cả đời bên cạnh anh." (Mía nó, trà xanh quãi, muốn đấm cho phát!!!)

Nghe xong Chu Tuệ nói, Ứng Nghi lại mềm lòng.

Cô ấy ở trước mặt Ngu Ái tự ti như thế, luôn ở trước mắt các nam sinh tính khí rộng rãi thế mà lại có thời điểm yếu ớt như vậy.

Hắn đáp lại cái ôm của Chu Tuệ, nói: "Chuyện này anh cần phải có thời gian."

Chu Tuệ nghe thấy liền nghĩ thầm, cho anh thời gian gì? Cùng Ngu Ái ly hôn sao? Cô ta căn bản không để ý.

Lốp xe dự phòng của cô ta nhiều như thế, Ứng Nghi còn chưa tới tay liền kết hôn, sao có thể được chứ?

Cô ta ngẩng đầu lau nước mắt, làm bộ kiên cường nhìn Ứng Nghi: "Đây đều là chuyện của anh, em chỉ thấy anh mấy ngày đều ở đây một mình, không ra khỏi cửa, sợ thân thể anh có vấn đề."

Ứng Nghi trong lòng có chút cảm động.

Ái Ái mấy ngày nay đến một tin tức cũng không báo cho hắn, Tiểu Tuệ trong lòng lúc nào cũng khó chịu thế mà lúc nào cũng nghĩ cho hắn.

(Ta cừi vcc, nam nhân này tâm tư thật đơn thuần, vừa tra vừa đơn thuần haaa=)))

Xem bộ dáng hiện tại của Ứng Nghi, chỉ sợ là đã sớm quên, Ngu Ái mới là vợ trên danh nghĩa của hắn, còn là bạn gái đã cùng hắn ở bên nhau 6 năm!

- ---------------Đến đây, me đưa mọi người chuyển cảnh nè----------------------

Buổi tối, chờ đến khi Hàn Hạo Vũ mở cửa phòng, phát hiện bên ngoài không chút động tĩnh, còn tưởng là Ngu Ái đã đi rồi, thấy giày vẫn còn ở đó, mới phát hiện ra một nữ nhân đang ngủ say trên ghế sô pha.

Ngu Ái cả người cuộn tròn trên sô pha, giống một con mèo con, chỉ là mày cau chặt, ngủ không quá thoải mái.

Hàn Hạo Vũ mặt lạnh muốn dùng tay lay cô tỉnh dậy, nhưng thấy bộ dáng tiều tuỵ của cô giống mấy ngày chưa ngủ liền thôi.

Hơi thở chậm rãi nhu hoà xuống, hắn chậm rãi khom lưng xuống, đem cô ôm công chúa bế lên, đi tới phòng cho khách.

Mới đi được vài bước, Ngu Ái đã tỉnh.

Chỉ thấy nữ nhân trong lòng mơ hồ hỏi: "Tiểu Vũ, sao cậu lại ra ngoài rồi?" Không phải vừa mới vứt cô ở ngoài cửa sao?

Hàn Hạo Vũ bị hoảng sợ, trượt chân, làm cả hai người đều ngã trên mặt đất.

Lúc rơi xuống, còn không quên kéo Ngu Ái, đem mình thành đệm thịt lót cho cô.

Ngu Ái cả người đều ghé voà người Hàn Hạo Vũ, mặt dán chặt vào ngực hắn, còn nghe thấy tiếng nhịp tim đập.

Ngu Ái cong khoé môi, đập có chút nhanh nha.

Hàn Hạo Vũ lạnh giọng quát: "Cậu còn không mau đứng dậy!" Nhưng không có đẩy cô.

"Tớ."

Mí mắt hắn hạ xuống, nhìn Ngu Ái còn đang ghé vào người mình không nhúc nhích, hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngu Ái nhỏ giọng: "Hình như bị trật eo rồi."

"Sao lại như thế?" Hàn Hạo Vũ lập tức khẩn trương: "Để tôi nhìn xem."

Thân thể mới cùng mặt đất tách ra đã bị Ngu Ái dùng tay đẩy cổ xuống: "Đừng...!Đừng nhúc nhích, đau quá, từ từ đã."

"Được, được rồi, tôi không động nữa, cậu trước ngồi cho đỡ đau một chút."

Hai thân nhiệt kề sát lặng lẽ tăng lên, hương thơm từ tóc nữ nhân theo hô hấp tiến vào mũi, Hàn Hạo Vũ dường như nghe thấy được tiếng tim đập gia tốc: "Thình thịch, thình thịch, thình thịch."

Ngu Ái dựa vào ngực Hàn Hạo Vũ cười trộm.

Cô chính là cố ý, để công lược nam nhân nhanh nhất, trước tiên bắt đầu tiếp xúc tứ chi.

Trong ba người chỉ có Hàn Hạo Vũ là không muốn cô đến gần nhất.

"Cậu...!cậu đỡ chưa?" Hàn Hạo Vũ hỏi.

"Ừm, hình như có thể từ từ đứng lên được rồi." Ngu Ái làm bộ chống thân thể một cách gian nan, chậm rãi hướng lên trên chống đỡ.

Hàn Hạo Vũ đỡ cô đi đến sô pha ngồi xuống: "Có đau lắm không?"

Ngu Ái xoa eo nhíu mày: "Đằng sau eo có đau một chút."

"Cậu chờ một chút."

Hàn Hạo Vũ đi vào trong phòng lấy rượu thuốc ra: "Tôi giúp câu xoa một chút."

"Đây là của mẹ tớ cho cậu đúng không?" Ngu Ái nhìn.

Mẹ nguyên chủ là chuyên gia phụ khoa.

Bởi vì Hàn Hạo Vũ trước kia dễ dàng bị thương nên cô nói Ngu mẫu cách thức chữa khỏi.

"Ừ, dùng cũng tốt, sát một chút là đỡ rồi." Hàn Hạo Vũ đem thuốc đưa cho Ngu Ái: "Tự cậu làm đi."

Ngu Ái, khó hiểu phong tình!

"Với không tới, cậu giúp tớ đi."

Mi Hàn Hạo Vũ nhăn lại, nhìn quần áo Ngu Ái, không biết làm thế nào, hôm nay cô mặc là một bộ váy trắng liền áo.

- ------------------------------------------------

Ngồi Edit chương này mà xỉu up xỉu down lun á, 2 tiếng mới xong một chương, huhuu..