Tôn Thượng

Chương 55: Không nghe lời lão nhân nói

Mộ Tử Bạch từ từ mở cửa đá ra, hình như vẫn chưa kích động bất kỳ cơ quan nào cũng không có bất kỳ điều gì khác thường, hắn vừa đẩy cửa vừa thản nhiên nói: “Thanh Nịnh, bây giờ ngươi đã tin ta chưa nếu thật sự có cơ quan gì thì nó đã kích động từ sớm, à... còn cơ quan cắn nuốt Vân Hải gì gì nữa. Thật sự là buồn cười mà.”

Hả?

Thanh Nịnh hơi nhíu mày, cẩn thận dò xét một hồi hình như thật sự không có điều gì khác thường cả, nhưng vào đúng lúc này dị biến xảy ra, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cái hoa văn thần bí sau đó hoa văn liền phát sáng.

“Không được! Cẩn thận!”

Thanh Nịnh hoảng sợ, mà Mộ Tử Bạch cũng giật nảy mình hai người nghiêng mình rút lui nhưng vẫn không kịp, ánh sáng chợt lóe lên nháy mắt bao phủ tất cả, ngay sau đó một luồng uy thế khổng lồ cuốn đến ép cho hai người không thở nổi.

Là thật!

Thật sự có cơ quan!

Giống như đã rơi vào biển sâu hoặc vũng bùn vậy.

Thanh Nịnh không nghĩ đến, Mộ Tử Bạch càng không nghĩ đến giờ phút này hai người cũng không kịp suy nghĩ quá nhiều, đầu tiên là vận chuyển linh lực trong cơ thể trước chuẩn bị đột phá ra ngoài một cách mạnh bạo, thế nhưng sau khi bọn họ vận chuyển linh lực thình lình phát hiện uy thế càng mạnh hơn, bọn họ càng vận chuyển linh lực uy thế lại càng mạnh, càng giãy dụa càng tan vỡ, lúc mới bắt đầu còn có thể động đậy, sau khi bọn họ vận chuyển linh lực ngay cả cánh tay cũng không nâng lên được nữa.

Trong đại sảnh, Cổ Thanh Phong nhìn hai người đã rơi vào trong cơ quan cạm bẫy lắc đầu, thở dài với vẻ bất đắc dĩ rồi nói: “Đừng vận chuyển linh lực, đừng giãy dụa đừng làm bất kỳ động tác gì, nếu không thì chỉ càng lún càng sâu thôi, cứ đứng đó đừng động đậy không cần làm gì cả cứ giữ bình tĩnh.”

Thanh Nịnh thử ngừng vận chuyển linh lực, thử không giãy dụa nữa quả nhiên... uy thế dần yếu đi.

Mộ Tử Bạch vẫn còn đang giãy dụa, điên cuồng giãy dụa có lẽ là do quá sợ chết nên hắn căn bản không thể không giãy dụa, chỉ là hắn càng giãy dụa thì uy thế lại càng lớn hắn cảm thấy mình sắp chết.

Cổ Thanh Phong giơ tay bắn ra, một luồng linh quyết đánh đến, bịch một tiếng ánh sáng tiêu tán cơ quan.

Thanh Nịnh như trút được gánh nặng, nhưng nàng cũng bị hù đến mức sắc mặt đã trở nên trắng bệch, mà cả người của Mộ Tử Bạch đã tê liệt ở chỗ đó, giống như một con chó chết nằm bò trên mặt đất hít thở liên tục.

“Chỗ này không phải là chỗ mà các ngươi nên đến, nghỉ ngơi một lát rồi nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”

Sau khi nói xong, Cổ Thanh Phong liền mở một cánh cửa đá khác ra rồi đi vào, vừa đi còn vừa cảm thán cảm thán người trẻ tuổi bây giờ thực sự không biết tự lượng sức mình, chưa tinh thông cơ quan trận pháp đã dám xông vào động phủ, chuyện này và chuyện đi tìm chết chẳng có gì khác nhau cả.

Chỉ có điều suy nghĩ kỹ lại thì năm đó bản thân hắn cũng giống vậy mà thôi.

Năm đó khai quật động phủ, không biết đã gặp được bao nhiêu nguy hiểm cũng may năm đó luôn có một vị quý nhân giúp đỡ ở bên cạnh, nếu không thì... không biết đã chết bao nhiêu lần.

Trong đại sảnh, thấy Cổ Thanh Phong rời khỏi vốn Thanh Nịnh định đứng lên nói lời cảm ơn, thế nhưng cả người lại chẳng còn sức lực gì nàng nhanh chóng lấy hai viên Nguyên Khí Đan ra, đưa cho Mộ Tử Bạch một viên, mình lại ăn một viên.

Lúc nãy mặc dù đã cửu tử nhất sinh, chỉ có điều hai người cũng không bị thương gì chỉ bị tổn thương nguyên khí mà thôi, điều tức một lát liền có thể khôi phục.

Vừa điều tức Thanh Nịnh vừa suy tư.

Nàng thực sự rất hiếu kì, rốt cuộc thì cái tên lúc nãy là ai, chẳng những có thể dò xét những thứ mà nàng không dò xét được, hình như còn hiểu rất rõ cơ quan thuật hắn chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, liền biết trên cửa đá còn ẩn náu một cơ quan hơn nữa còn có thể nhìn ra là cơ quan gì, điều làm Thanh Nịnh cảm thấy kinh ngạc nhất chính là hình như hắn đã đánh ra một luồng linh quyết, sau đó... sau đó cơ quan liền biến mất?

Sao hắn có thể làm được?

Không hiểu!

Cho dù tu vi của nàng đã lập được chân thân, có tên của chân nhân thế nhưng nàng không hiểu về loại tiên đạo ít gặp như cơ quan.

Một lát sau, trải qua việc điều tức nguyên khí của Thanh Nịnh bắt đầu khôi phục dần, sắc mặt cũng khá hơn rất nhiều, Mộ Tử Bạch ở bên cạnh cũng vậy cho dù vẫn chưa khôi phục triệt để nhưng đã có thể hành động tự nhiên.

“Mộ Tử Bạch ngươi sao rồi?”

Mộ Tử Bạch ngồi xếp bằng, tiếp tục điều tức hít sâu một hơi rồi lắc đầu đáp lại: “Ta không sao.”

“Ài! Ta đã nói là phải làm việc cho cẩn thận, ngươi cứ khăng khăng không nghe nếu chúng ta chịu nghe hắn thì không xảy ra chuyện gì rồi.” Thanh Nịnh càng nghĩ càng thấy sợ nói: “Lúc nãy nếu không phải hắn ra tay, hôm nay chúng ta đã chết ở đây.”

“Hừ!”

Mộ Tử Bạch là một người cao ngạo, cũng là một người có lòng tự trọng vô cùng mạnh, trải qua chuyện lúc nãy hắn chẳng những không có cảm xúc biết ơn trái lại còn cảm thấy danh dự của mình đã bị sỉ nhục, cũng cảm thấy mất mặt trước Thanh Nịnh chuyện này làm cho hắn không thể chịu đựng được.

Sau khi điều tức xong Thanh Nịnh đứng lên nói: “Hẳn là hắn đang ở phía trước, chúng ta qua đó tìm hắn đi.”

“Tìm hắn làm gì?”

Có lẽ là cảm thấy mất mặt Mộ Tử Bạch cũng không tiếp tục làm vị công tử tuấn tú nhã nhặn lúc trước nữa mà đã trở nên âm u.

“Mộ Tử Bạch, sao ngươi có thể như vậy lúc nãy người ta đã cứu chúng ta, ít nhất chúng ta cũng phải cảm ơn người ta một cách trịnh trọng chứ? Hơn nữa hắn đã cứu hai ta lần.”

Thanh Nịnh là người của Cửu Hoa đồng minh, thân phận cao quý ít nhất thì cao quý hơn thân phận Thủ tịch của mười hai viện trong phái Vân Hà nhiều, thấy Thanh Nịnh đi về phía cánh cửa đá đó, cho dù trong lòng Mộ Tử Bạch vô cùng không muốn cũng không thể không đi theo.

Băng qua hai cánh cửa đá, rốt cục đã gặp được Cổ Thanh Phong.

Giờ phút này, Cổ Thanh Phong đang trông coi bên cạnh cái mắt trận cuối cùng, cẩn thận nhặt mảnh vỡ Tử Kim Thiên chiếu tinh từng li từng tí, dù sao thì thứ này cũng là Tử Kim Thiên chiếu tinh, bên trong ẩn chứa Thái Dương chi linh, đây chính là một loại linh lực vô cùng cuồng bạo.

Nếu là cả một khối Tử Kim Thiên chiếu tinh thì không có gì, nhưng bây giờ nó lại biến thành một đống mảnh vỡ tinh thạch, dẫn đến Thái Dương chi linh ở bên trong trở nên vô cùng không ổn định thứ này xem như vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận một chút thôi thì nó sẽ nổ tung, một khi thứ này nổ tung, uy lực của nó sẽ vô cùng kinh khủng.

Hai người vừa mới đến đây, lập tức bị những mảnh vỡ tử kim sắc này hấp dẫn, nhất là Mộ Tử Bạch mặc dù hắn không biết những mảnh vỡ này là cái gì, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ do những mảnh vỡ tinh thạch này tỏa ra, hắn chưa bao giờ thấy mảnh vỡ tinh thạch ẩn chứa hơi thở linh lực cường đại như thế.

Hắn là như vậy Thanh Nịnh cũng như vậy, nàng cũng không biết những mảnh vỡ tinh thạch này là cái gì, nhưng cũng có thể nhận ra hơi thở linh lực mạnh mẽ được tỏa ra từ những mảnh vỡ này, nàng cũng chưa từng nhìn thấy mảnh vỡ tinh thạch ẩn chứa hơi thở linh lực cường đại như thế.

“Sao hả? Ta vừa mới cứu cái mạng nhỏ của các ngươi, chưa được bao lâu các ngươi đã muốn cướp đồ của ta rồi?”

Cổ Thanh Phong đứng cạnh đài cao, nhìn hai người lại cúi đầu rồi cẩn thận nhặt mảnh vỡ.

“Vị đạo hữu này, ngươi hiểu lầm rồi. Chúng ta... chúng ta muốn cảm ơn ân cứu mạng của ngươi, mong đạo hữu báo tên.”

Thanh Nịnh còn chưa nói xong, Cổ Thanh Phong đã không có hứng thú nghe tiếp đáp lại: “Cảm ơn thì không cần, không muốn chết thì nhanh chóng rời khỏi chỗ này đi.”

“Đạo hữu...”

Thanh Nịnh muốn nói điều gì nữa, lại bị Cổ Thanh Phong cắt ngang: “Vẫn chưa chịu dừng à? Cút đi!”

“Ngươi... Sao ngươi có thể như vậy chứ!”

Sống lớn như vậy rồi, đến bây giờ Thanh Nịnh vẫn chưa bị ai mắng câu cút đi, nàng chỉ vào Cổ Thanh Phong không vui nói: “Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì chỉ có điều ngươi cứ yên tâm, chúng ta sẽ không cướp những mảnh vỡ này của ngươi, Thanh Nịnh ta không phải là hạng người này huống chi ngươi đã cứu hai ta lần.”

Dứt lời, Thanh Nịnh nói với Mộ Tử Bạch ở bên cạnh: “Chúng ta đi thôi.”

Mộ Tử Bạch không hề động đậy, không hề di chuyển hắn nhìn chăm chú vào những mảnh vỡ phát ra màu tử kim sắc đó, hai mắt hiện ra ánh sáng.

“Mộ Tử Bạch, ngươi đang nhìn cái gì?”

“Thanh Nịnh, trước đó chúng ta đã nói, nếu tìm được tài nguyên trong động phủ mọi người nhất định phải chia đều đây là quy củ.”