Vội vàng ăn xong bữa sáng liền xách túi lên bỏ chạy, lúc rời khỏi bàn cũng ‘thuận thủ khiên dương’(tiện tay dắt dê) bỏ năm cái bánh bao ba chén sữa đậu nành vao túi sách.

Mẹ già ở sau lưng rống như Sư tử Hà Đông: “Nhậm Minh Bích! Bây giờ mới có bao nhiêu giớ chứ? Đi học sớm như vậy?!”

“Đi sớm đọc sách!!” Tôi trả lời mà cũng không quay đầu lại.

“Sao trên bàn chỉ còn lại hai cái bánh bao? Con ăn một hơi tám cái à?”

Không có trả lời câu hỏi của mẹ già nữa, nhanh chóng chạy qua ngã rẻ, tôi chống đầu gối thở một hơi rồi một hơi, ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa ông chủ Ngôn đang đứng dựa vào trước xe mặt mỉm cười nhìn tôi.

Tôi sửa sang lại vạt áo, ngẩng đầu ưởn ngực sải bước đi về phía anh ta. Chẳng qua là đi chưa được vài bước thì tôi lại cúi đầu ngượng ngùng, bước từng bước từng bước nhỏ chậm rãi lết đến trước mặt anh ta.

“Ra ngoài sớm như vậy, mẹ em không có hỏi em sao?” tôi nghe thấy trong câu hỏi của ông chủ Ngôn chứa đựng ý cười.

Cúi đầu, móng lợn của tôi ở phía sau lưng vặn xoắn, không có ý tốt đáp: “Bà tưởng rằng tôi đến trường sớm đọc sách…”

“Lên xe, tôi đưa em đến trường học.”

………..

囧rz! !

Ông chủ Ngôn à, không phải tôi thật sự muốn đi đọc sách đâu….người ta chỉ là hơi ngại gặp mặt anh!! Chim chóc.khác thức dậy sớm là vì ăn sâu, còn chim chóc tôi đây là vì hẹn hò cùng ngài đấy ạ!!

Nhưng mà ông chủ Ngôn không biết tâm tư ‘điểu nhân’(tiếng chữi) của tôi, trên đường lái xe cũng không thả chậm tốc độ…..làm cho 5 phút đồng hồ sau tôi liền đứng lẳng lặng trước cổng trường học----

Ông trời chứng giám!! Tôi thật sự không phải đến đọc sách!!

“Đi học bài đi, chăm chỉ chút.” Ông chủ Ngôn vỗ vỗ đầu tôi, chuẩn bị rời đi.

Tôi giữ chặt lấy ông tay áo của anh ta, nhét năm cái bánh bao và 3 chén sữa đậu nành vào trong ngực anh ta, xoay người bỏ chạy.

Thở hổn hển chạy đến phía sau một vách tường, lén lút ló nửa cái đầu ra định nhìn trôm ông chủ Ngôn, kết quả lại thấy đã sớm không còn một bóng người, chi có một ít bụi bặm bay lên rồi rơi xuống. Tôi lập tức phóng ra, trông ngóng nhìn theo chiếc xe tuyệt trần của anh ta rời đi.

Đàn ông già không biết tình thú!!! Hừ!!!

Kết quả là năm giờ rưỡi, tôi nằm bò trong lớp học ngáy khò khò. Vừa ngủ vừa chửi mình ăn no không có chuyện gì làm, để giường lớn mềm mại không ngủ chạy đến trường học nằm bò trên cái bàn này, thật là bệnh hoạn.

Lúc tôi bị bạn học đánh thức, thì thời gian đã qua 1 giờ đồng hồ. vị này là lớp trưởng luôn đến sớm nhất mới vừa bước vào trong lớp học, phát hiện có một sinh vật không rõ đang nằm bò trên bàn học, cảm thấy cả kinh: Còn có người đến sớm hơn cậu ta!!! Chẳng lẻ thứ tự xếp hạng nhất trong lớp của cậu ta đã tràn ngập nguy cơ?

Đến gần vừa nhìn, liền phát hiện tôi là thứ ngày thường đến muộn lập tức thở ra, nghĩ thầm: đoán chừng bạn học Nhậm Minh Bích bị mộng du đến trường.

Vỗ vỗ bờ vai tôi, thấy tôi không chút phản ứng, lớp trường không chút khách khí kêu to: “Nhậm Minh Bích, mẹ bạn gọi bạn về nhà ăn cơm!”

Lúc này ở trong mộng tôi đang nhìn lén ông chủ Ngôn tắm rửa…..bị giật mình như vậy, thân thể chấn động. Thoáng cái dáng vẻ ông chủ Ngôn trong mộng biến thành Lão Thái Hậu, tôi kêu oa một tiếng, đánh một đấm vào gương mặt hung dữ của Lão Thái Hậu.

“A---“

Lớp trưởng lau máu mũi, ánh mắt căm phẫn liên tục càn quét người tôi: “Nhậm Minh Bích ơi Nhậm Minh Bích, tôi có lòng tốt gọi cậu dậy……..cậu cậu….vậy mà cậu lại đánh lén tôi.”

Có người nhờ anh gọi tôi sao? Ai bảo anh tự mình đa tình? Rõ ràng tôi muốn nhìn lén thân thể trần truồng như nhộng của ông chủ Ngôn, bị anh kêu một tiếng liền mất hết. trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng tôi vẫn không ngừng xin lỗi lớp trưởng: “Thật xin lỗi, xin lỗi….” vụng trộm nhìn chiếc mũi sụp xuống của lớp trưởng, hoảng sợ khi phát hiện hình như chiếc mũi càng lúc càng sụp xuống!!

Lớp trưởng vẫn còn thở phì phò, bộ dạng rất có thiện ý không bỏ qua, tôi do dự hỏi: “Nếu không thì, tôi cho cậu đánh lại một đấm?”

Nghe vậy, trong mắt lớp trưởng hiện lên một chùm sáng: “Thật sao?!”

Tôi có chút bi thương: “Đên đây đi!”

“Vậy cậu cũng đừng trách tôi ra tay không nể tình!” lớp trưởng lớn tiếng nói xong, một quả đấm liền đánh về phía tôi.

Nghìn cân treo sợi tóc.

Nhìn thấy quả đấm kia đánh về phía tôi, tôi vô ý thức né sang bên cạnh….mà phía sau lưng tôi là vách tường trắng ngần cứng rắn.

“A!!!”

Tôi quay đầu không dám nhìn lớp trưởng đang kêu khóc inh ỏi, vách tường hình như hơi hơi lõm vào một tí, có thể nghĩ được tay của lớp trưởng sẽ đau thành dạng gì. Nhưng nghĩ đến một đấm này nếu đánh vào người tôi….ách, nhất định là vô cùng đau, cũng may tôi tránh nhanh.

“Cậu không sao chứ, lớp trưởng.” tôi giả vờ lo lắng nói. Con trai đánh con gái đều không phải thứ tốt! mặc dù là tôi đề nghị cho anh ta đánh lại một đấm, nhưng mà đó cũng chỉ là nói chút thôi, ai biết được anh ta lại thật sự muốn đánh tôi. Hừ hừ, bây giờ chỉ biết hối hận thôi.

“Nhậm Minh Bích!! Mẹ nó cô đùa tôi!” lớp trưởng gào thét, không ngừng xoa nắm tay của mình nhảy lên nhảy xuống.

“Không phải…cái đó, tôi chưa chuẩn bị tốt….nếu không thì, cậu đánh lại một đấm nhé?” Tôi có ý xấu đề nghị, thầm nghĩ để cho anh ta đánh thêm một đấm vào tường nữa.

Lớp trưởng hung hăng trừng mắt với tôi, nghiếng răng nghiếng lợi: “Thôi! Người lớn không chấp nhất sai lầm của trẻ nhỏ, trai tốt không đấu với nữ!”

Từ đó về sau lớp trưởng hễ nhìn thấy tôi là liền nhượng bộ lui binh giữ một khoảng cách.

Trong giờ học Chủ nhiệm hạ lệnh, ngày mai phải nộp bảng nguyện vọng thi vào trường Đại học.

Tôi mày ủ mặt ê khóc lóc kể lễ với Liễu Lam Lam, hiện nay mẹ già vẫn một lòng muốn tôi ghi danh vào trường quân đội, chán nản chết người.

Liễu Lam Lam nhẹ nhàng nói lời châm chọc: “Trường quân đội? Cái đó cũng không tẽ đâu, nhưng mà cha cậu……sau này có tương lai nha ha ha ha…”

Đập bàn!!!

Tôi trợn mắt nhìn: “Đại gia không cần tương lai, đại gia chỉ cần ông chủ Ngôn! Cậu đừng đứng nói chuyện không biết suy nghĩ!”

“Nếu không thì cậu cũng một khóc hai nháo ba thất cổ đi? Ba mẹ cậu cũng chỉ có mình cậu là con gái cưng, nói không chừng sẽ đồng ý!”

Tôi hí mắt, suy nghĩ biện pháp cùi bắp khả thi của Liễu Lam Lam. Không nên không nên, theo tình cách của Lão Thái Hậu, sẽ trực tiếp đánh chết tôi trước….hồi nhỏ bị cây roi kia đánh qua một lần rồi, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ vô cùng.

Tít tít..

Lấy điện thoại di động ra, kiểm tra tin nhắn, người gửi đến: ông chủ Ngôn

Tan học đừng chạy lung tung, tôi đến đón em.

Liễu Lam Lam rướn cổ lên liếc trộm nội dung tin nhắn của tôi, tôi trừng mắt với cô ả một phen liền nhanh chóng cất điện thoại, Liễu Lam Lam ở một bên cười gian xảo: “Không xong rồi, có gian tình.”

………

………

Chịu đựng hết chương trình học dài đằng đẳng buồn chán, cuối cùng cũng đợi đến tan học.

Tôi sóng vai cùng Liễu Lam Lam còn chưa đi đến trước cổng trường học, đã nhìn thấy ông chủ Ngôn đứng dựa vào chiếc xe, vẫn tuấn dật xinh đẹp tao nhã đọng lòng người như xưa, tầm mắt của nam sinh nữ sinh chỗ gần chỗ xa đi qua bên cạnh anh ta đều dính lại trên người anh ta không nỡ rời đi.

Nhìn gì đó, ông chủ Ngôn là của đại gia, tất cả không được nhìn! Tôi rất muốn rống lên như vậy, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy,…..tôi sẽ không xấu hổ, chỉ là tôi muốn rụt rè trước mặt ông chủ Ngôn…..nhưng mà chiếc xe bảnh bao màu trắng của ông chủ Ngôn sao trở thành màu đen vậy..? chẳng lẻ anh ta đi phun sơn đen-----

Lúc này Liễu Lam Lam chọc chọc tôi, thấp giọng nói: “Xem ra ông chủ Ngôn nhà cậu còn là một nhân vật có tiền, lần trước thấy anh ta lái Bentley, bây giờ thì đổi sang Maybach Zepplin, chậc chậc…”

Ặc, là đổi xe, thảo nào cảm thấy không dài như trước.

Tôi còn nhớ trong gara của nhà anh ta còn có vài chiếc ấy. So(vì vậy), Liễu Lam Lam nói sai rồi, ông chủ Ngôn không phải nhân vật có tiền, mà là nhân vật vô cùng có tiền!!

Liễu Lam Lam cợt nhã nói thầm bên tai tôi, sau đó lập tức chạy đi, tôi tai hồng mặt đỏ vừa thẹn vừa tức trừng mắt nhìn bóng dáng ở phía xa phất tay với tôi.

Cô nàng cư nhiên nói với tôi…..sóng mũi của ông chủ Ngôn cao thẳng, cánh mũi rộng, đoán chứng phương diện XXOO nhất định mạnh mẽ, nhất định có thể thỏa mãn tôi!!!!

Tôi làm ra vẻ bình tĩnh đi về phía ông chủ Ngôn, trong đầu lại hiện lên câu nói của Liễu Lam Lam, ánh mắt không nhịn được đánh giá ông chủ Ngôn. Tôi lại khẳng định một sự thật: ông chủ Ngôn thật xinh đẹp mà, muốn sắc đẹp có sắc đẹp, muốn dáng người có dáng người, muốn cái gì cũng có cái đó.

Dùng câu nói mà Lý Đại Nhân nói với Trình Hựu Thanh trong , ông chủ Ngôn thế này thật sự xinh đẹp, đẹp đến nổi nhìn hoài không chán.

Cơ thể dưới lớp âu phục phẳng phiu, chẳng những tôi đã nhìn qua hơn nữa còn sờ qua. Làn da bóng loáng, cơ bắp vạm vỡ, rắn chắc, còn có cơ bụng sáu múi…..ưm, thật mắc cở!!!

“Nhậm Minh Bích, đầu óc em lại nghĩ đến thứ gì không lành mạnh đó?” ông chủ Ngôn chán ghét lấy khăn giấy lau vệt máu ở dưới mũi tôi.

Tôi trầm ngâm không nói. Ách, tôi lại bị sắc đẹp của ông chủ Ngôn làm cho đầu óc mê muội, máu mũi hoàn toàn không thể ngừng được.

Làm sao đây, làm sao đây, bây giờ tôi rất muốn nhào vô ông chủ Ngôn!!!! Vưu vật tuyệt trần thanh cao như ông chủ Ngôn đây nhất định không muốn theo bản đại gia….nếu không thì đại gia ‘Bà Vương Ngạng Thượng Cung’(cưỡng ép)? Nhưng lỡ như ông chủ Ngôn thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành, vì bảo vệ trinh tiết mà tự sát thì sao…..có lẻ khi đêm đen gió mạnh, có thể bỏ thuốc ông chủ Ngôn

“Nhậm Minh Bích! Rốt cuộc em có nghe tôi nói hay không!”

Ông chủ Ngôn phát uy.

Tôi bị uy vọng của ông chủ Ngôn làm hoảng hốt, vội vàng gật đầu gật đầu lại gật đầu.

“Vậy em nói cho tôi biết, vừa rồi tôi mới nói gì?”

Tôi nghẹn họng, vẻ mặt mơ màng nhìn anh ta. Tôi rất muốn nói: không biết, ngài có thể lập lại lần nữa không, nhưng mà tôi không có lá gan đâu nha..

Ông chủ Ngôn hừ lạnh, xoay tay lái chạy trên chặng đường quen thuộc.

………….

Tôi cho rằng ông chủ Ngôn chỉ đơn giản là đưa tôi về nhà mà thôi, nhưng tôi xuống xe anh ta cũng xuống xe, tôi cho rằng anh ta chỉ đơn giản là muốn nói lời tạm biệt với tôi mà thôi, tôi đi đến trước cửa anh ta cũng sóng vai cùng tôi đứng trước cửa nhà tôi, tôi cho rằng anh ta chỉ đơn giản là không nỡ xa tôi mà thôi…..nhưng mà vì sao tôi bước vào nhà, ông chủ NGôn cũng bước vào!

Tôi chợt lui chân, nhanh chóng chạy ra ngoài chỗ cách cửa chính vài mét, ông chủ NGôn cũng không có ra đây theo tôi, anh ta đứng tại chỗ nhìn tôi với vẻ sâu xa.

Ai có thể nói cho tôi biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẻ ông chủ Ngôn muốn ‘cải trang vi hành’….tìm hiểu nhà của tôi?

“Nhậm Minh Bích, con trở về không vào nhà mà đứng ngớ ở đó làm gì?”

Tôi nghe thấy giọng nói của Lão Thái Hậu từ phía sau truyền đến, cả người bỗng dưng cứng ngắc.

Tiếng bước chân bạch bạch càng trở nên rõ ràng, vang dội ở bên tai tôi, tầm mắt của tôi chậm rãi chuyển từ trên người ông chủ Ngôn đến trên người Lão Thái Hậu, lại chuyển ngược từ LÃo Thái Hậu đến trên người ông chủ Ngôn

Trước có sói sau có hổ, tiến thoái lưỡng nan(tiến không được mà lùi cũng không xong).

Tôi vội vã ngăn chặn đường đi của Lão Thái Hậu, liên tục kêu ba tiếng:”Mẹ! mẹ! mẹ!”

Lão Thái Hậu bị vẻ nhiệt tình của tôi làm giật mình, lúc đầu sửng sốt tiếp đó lại quát lớn: “Nhậm Minh Bích! Không phải con lại gây rắc rối gì nữa chứ?”

“Không! Không! Không! Sao con có thể chứ, chẳng qua là…chẳng qua là vừa rồi thấy trong nhà hình như……bị cướp rồi! nên kêu mẹ trước, trước hết đừng đi vào!” tôi lau mồ hôi trên trán, yếu yếu ớt ớt nói.

“Cướp?! tên cướp nào không muốn sống nữa!? cả gan dám ra oai trên địa bàn của bà đây! Mau tránh ra, đê bà đây vào trừng trị hắn!”

Nghe vậy Lão Thái Hậu giật không nén được, đẩy tôi ra liền muốn xông vào, tôi sống chết ôm lấy bà, quay đầu không ngừng nháy mắt với ông chủ Ngôn. Mau đi đi! Mau đi đi mà!

Ông chủ Ngôn hình như hiểu ‘dụng tâm lương khổ’ của tôi, nở nụ cười xinh đẹp với tôi.

“Nhậm Minh Bích, con thả bà đây ra!”

Ngăn trái ngăn phải là để che khuất tầm mắt của mẹ già: “Đừng đừng, mẹ, an toàn là trên hết an toàn là trên hết, chúng ta báo cảnh sát----không không, chúng ta gọi hàng xóm đến giúp đỡ nha!”

“Bác gái, xin chào.”

Tôi nghe thấy từ phía sau truyền đến lời chào hỏi nho nhã lễ phép của ông chủ Ngôn, đầu óc bỗng dưng ngừng hoạt động. Lão Thái Hậu nhân cơ hội đẩy tôi ra, cầm lấy cây chổi ở một bên vọt vào nhà: “Bác gái cái mốc mày ấy, tên cướp mày! Nộp mạng đi!”

Lão Thái Hậu giơ cây chổi đánh về phía ông chủ Ngôn, ông chủ Ngôn vẫn mỉm cười không né tránh, xẹt qua trong mắt tôi che giấu vẻ tức giận như cơn sóng mãnh liệt. Tôi xoay người ôm đầu, không dám nhìn cảnh tượng nhìn thấy mà ghê người này.

“Bốp!!!”

Âm thanh ông chủ Ngôn vững vàng chạm đến cây chổi.

Trên trời chợt có vài con quạ bay qua, quạ quạ quạ.