Mẫn Như liền ngờ vực:

-Vậy bác chuẩn bị cho…

Chưa kịp để Mẫn Như nói xong bà liền lên tiếng với giọng nói rạng rỡ:

-Diệp Lan! Tôi chuẩn cho con dâu của tôi. 

Mẫn Như khuôn mặt trở nên đen không thể nhìn. Ả ta còn cố chấp hỏi:

-Nhưng Diệp Lan đãkhông trở lại cả tháng nay rồi. 

-Lục Khánh Phong sẽ đi đón nó về…

-Không thể nào?Nhưng Diệp Lan đã không còn quan hệ với Lục gia rồi.

Dung Thi Vân tức giận lên tiếng:

-Cô im ngay cho tôi! Diệp Lan là vợ Lục Khánh Phong, là con dâu của Dung Thi Vân, tôi, là phu nhân của Lục gia. Ai nói không có quan hệ.Tôi nghĩ người không có quan hệ với Lục gia là cô đấy!

Dung Thi Vân nói một hồi rồi rời đikhông để Mẫn Như lên tiếng.Ả ta tức tối, cầm lấy đôi dép định ném đi nhưng ả ta làm gì có cản đảm đó. Trở về biệt thự này sao?Cũng được đấy! 

Ả ta liền vào phòng ăn, cô Lý làm điểm tâm rất ngon nhưng ả ta kiếm cớ để trút giận, ả ta hất hết tất cả xuống đất. giọng phu nhân đưa lên:

-Cô Lý! Cô nấu kiểu gì vậy? Cô có biết là toi mang trong mình dòng máu của Lục gia không? Cô nấu như này không sợ Lục Khánh Phong đuổi việc sao?

Cô Lý cúi người xuống nhặt đống bát đĩa vỡ, cô không ngần ngại lên tiếng:

-Nếu như tiểu thư đây không ăn được thức ăn này thì phiền tiểu thư vào bếp nấu. Còn nếu tiểu thư phật ý gì thì cứ bảo lại với cậu chủ, bà chủ. Tôi cũng chỉ làm tốt bộn phận của mình thôi. 

Cô Lý dọn xong đi ra ngoài,bà biết mọi chuyện ở hôn lễ thì buồn vừa tức, hôm nay nghe Dung Thi Vân nói vậy cũng không nể nang chủ tớ nữa mà nói lại Mẫn Như.Còn ả ta khó chịu nhưng thật sự không làm gì được. Tức tối đi lên phòng. Ả ta cầm giấy khám thai tự mình đến bệnh viện.Vừa bước ra khỏi khỏi biệt thự đã thấy xe Lục Khánh Phong, hắn đến chỗ ả mở cửa xe xuống.Ả ta hiểu ý liền lên xe. 

Lục Khánh Phong mở miệng trước:

-Đi khám sao? 

Ả ta gật đầu rồi xoa bụng. 

Lục Khánh Phong nói tiếp:

-Tôi đưa cô đi.

Xe dừng tại phòng khám tư. Mẫn Như vừa nhăn nhó vừa lo lắng:

-Anh Phong, khám ở đây sao?

Lục Khánh Phong hỏi lại ả:

-Khám ở đây không được sao?Hay là có vẫn đề gì?

Ả ta lắc đầu cầm túi sách bước vào. Bác sĩ đã trung niên như đợi sẵn thấy Lục Khánh Phong khuôn mặt liền hiện lên vài phần cẩn trọng. MẫnNhư được khám Lục Khánh Phong ngồi ở bên cạnh.

Trên màn hình siêu âm hiện ra hình ảnh một đứa bé còn chưa rõ tay chân, có vẻ đang trong thời gian thành hình người. Mẫn Như liền xoa bụng nhìn Lục Khánh Phong:

-Anh xem..con chúng ta đang đạp em nè…’

Ông bác sĩ ngồi bên cạnh nghe Mẫn Như nói vậy liền lên tiếng:

-Đứa bé chưa hình thành rõ tay chân làm sao mà đạp cô được.

Mẫn Như nghe vậy trong lòng tức tối nhưng khuôn mặt vẫn cười nhẹ:

-Vậy à? Tôi lại có cảm giác như nó đang đạp vậy.

Lục Khánh Phong ở bên cạnh cũng chỉ cười nhẹ nhưng chất chứa trong nụ cười là vài phần giả tạo. Anh đưa tay xoa bụng Mẫn Như. Cô ta sung sướng nhìn lên màn hình siêu âm. Lục Khánh Phong xoa bụng ả ta thực chất là tay đang nắm chặt lấy áo ả đến khi nó nhăn lại hắn mới đưa tay ra xoa cho thẳng. 

Thử nước tiểu xong ông bác sĩ phân đoạn tiếp theo, Mẫn Như hơi lo lắng lên tiếng:

-Tôi tưởng thử nước tiểu là xong rồi chứ?

-Chỗ chúng tôi là phòng khám tư. Để theo dõi sát xao thai nhi hơn chúng tôi tiếp tục đo trọng lực của đứa bé. 

Mẫn Như hơi ngập ngừng nhưng cũng đồng ý.

Xong xuôiLục Khánh Phong đưa ả ta trở về biệt thự. Anh không vào mà trực tiếp đến công ty.Tại phòng giám đốc của tổng công ty Lục Nam, Lục Khánh Phong trên tay còn đang cầm điếu thuốc cháy dở, điện thoại vừa vang lên như liền được hắn băt máy, có vẻ hắn đang đợi cuộc điện thoại này. 

Trong điện thoại chẳng biết nói gì mà Lục Khánh Phong làm rơi điếu thuốc, cúp máy hắn cầm điên thoại ném vang ra. Đôi mắt găn tia máu.

Khi đêm buông xuống hắn mới lái xe về biệt thự. Không về phòng mình,hắn mở cửa phòng mà Mẫn Như đang an lành ngủ ngon. Lục Khánh Phong không bật đèn liền đi đến chỗ ả. Mẫn Như cảm thấy như có người đến gần liền tỉnh dậy, thấy con người cao lớn của Lục Khánh Phong, ả ta vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ:

-Anh Phong!Sao anh lại đến đây..