Cố Phạn Hi từ trên sô pha đứng lên, hơi cúi đầu, thong thả ung dung mà sắn tay áo.

Râu quai nón tay mềm nhũn, nửa bình rượu rơi ở trên bàn.

Ngữ khí Cố Phạn Hi thong thả, lại nhả ra từng chữ, không bỏ qua dù chỉ một chút: “Trước bao nhiêu người thế này, làm khó một cô gái nhỏ, gia giáo Lương gia bây giờ thành cái dạng gì rồi?”

Mặt râu quai nón hết xanh lại đỏ, gắng nặn ra gương mặt tươi cười lấy lòng: “Xem Cố tổng nói kia, chỉ là đùa vui một chút thôi mà… “

Cố Phạn Hi đi đến trước mặt tôi, giọng nói lạnh như băng: “Không phải muốn phỏng vấn?”

Anh đẩy ghế thành đường đi thẳng ra ngoài, tôi nhanh chân chạy đuổi theo sau.

......

Bên ngoài ghế lô, Cố Phạn Hi đừng ở cửa, đột nhiên duỗi tay chống lên tường phía sau tôi, tôi bị anh vòng tay quây trong một không gian rất nhỏ.

Ánh mắt anh lạnh nhạt đến mức giống như đang nhìn một con gái điếm, giọng điệu khinh thường, âm thanh lạnh đến độ khiến cho người ta run lên: “Lý Thanh Ly, cô còn nhớ hay đã quên chuyện cô thiếu nợ tôi mấy mạng người?”

Tôi rũ mi mắt xuống, không muốn anh thấy sự hoảng sợ cùng tuyệt vọng trong ánh mắt.

Tôi cùng Cố Phạn Hi là thanh mai trúc mã, ba năm trước đây, hai chúng tôi quyết định đính hôn. Vậy mà vào ngày sinh nhật anh ấy, tôi thật sự điên rồi, đúng vậy điên rồi. Cho đến khi có ý thức lại, cha mẹ Cố Phạn Hi, thậm chí cả người chị gái sắp sinh của anh, đều ngã trong vũng máu.

Sau chuyện đó, tôi nhận được một tờ giấy giám định bệnh tâm thần.

Tôi không quên được ngày hôm đó, Cố Phạn Hi cầm một con dao, đỏ mắt một lần lại một lần hướng về tôi gào thét, “Cô vì sao không chết đi? Người thân của tôi đều đã chết, vì cái gì mà cô không đi chết đi!”

Con dao cuối cùng găm vào con gấu Teddy bên cạnh tôi.

Tôi nhắm mắt lại, “Cố Phạn Hi, anh giết em đi.”

Anh lạnh lùng cười: “Quá lợi cho cô rồi.”

Mùa xuân tháng ba, tôi lại lạnh đến run cầm cập.

......

Cố Phạn Hi sắp xếp nơi ở cho tôi.

Tôi không có quyền từ chối.

Sau đó anh liền biến mất.

Hôm nay, tôi nhận được một cuộc điện thoại, cuộc đối thoại cứ như vậy yên lặng một lúc lâu, cho đến tận khi bên tai vang lên giọng nữ khô khốc: “Chị thật sự đã trở lại.”

Tôi dừng lại một chút, hỏi: “Cô là ai?”

“Chị Thanh Ly, em là Trần Tố.”

Trần Tố à… Tôi nhớ đó là cô gái trước kia thường dính ở bên người Cố Phạn Hi, buộc tóc đuôi ngựa, hay chạy nhảy, luôn nói Cố Phạn Hi là bạn trai cô ấy, ai cũng không thể tranh giành.

Tôi thường vì việc này mà giận dỗi Cố Phạn Hi, mỗi lần anh đều an ủi tôi, Trần Tố chỉ là một em gái nhỏ, người anh yêu là tôi.

Lại là một khoảng im lặng kéo dài.

“Chị Thanh Ly, thật sự xin lỗi.”

Tôi cố gắng tỏ ra không sao: “Không có việc gì, khá tốt, khá tốt đấy, chúc phúc cho hai người nhé.”

Nhưng tôi vẫn chẳng có tiền đồ, đã sớm mất khống chế mà nghẹn ngào. Di động rơi xuống, tôi cũng ngồi trên mặt đất, gục lên chiếc bàn trà bày đầy chén cốc lạnh băng, khóc đến chết đi sống lại.