Trái tim tôi như bị bóp chặt lấy, sắc mặt tái nhợt nhìn bức ảnh kia, hình ảnh phòng cùng với nơi tôi đang ở bây giờ giống y nhau, ngay cả quần áo nằm loạn trên mặt đất cũng là của tôi.

Chắc chắn không phải là ảnh ghép.

Lòng tôi nhảy dựng lên mãnh liệt, vô cùng hoảng loạn – Đêm qua, Trần Tố vì sao không mang tôi về nhà, ngược lại để tôi ngủ ở khách sạn? Người đàn ông vừa mới gọi điện thoại đến là ai, anh ta vì sao lại biết tôi? Bức ảnh này là ai chụp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vấn đề liên tiếp hiện ra làm cho tôi sắp nổi điên, tôi không suy nghĩ gì liền gọi điện thoại cho Trần Tố. Điện thoại kết nối, giọng Trần Tố có chút mê man, “Alo, chị thanh Ly, gọi điện thoại đến sớm như vậy, có chuyện gì sao?”

Lòng tôi căng thẳng, nghe giọng điệu này của Trần Tố, cũng không giống như biết chuyện của ngày hôm qua.

“Cô ở đâu?” Tôi khàn giọng hỏi.

Trần Tố dừng một chút, mở miệng có chút ngượng ngùng, “Chị Thanh Ly, em ở chỗ anh Phạn Hi. Đêm qua em đưa chị về nhà xong thì liền đến đây, không phải em để cho chị một tờ giấy sao, chị không thấy à?”

“Cô hôm qua đưa tôi đến nhà cô?” Tôi sửng sốt, “Cô chắc chắn chứ?”

Trần Tố “Ừ” một tiếng, nói, “Em chắc chắn chứ, chị Thanh Ly, chị làm sao vậy? Chẳng lẽ chị không ở nhà em?”

Tôi vội vàng nói, “Không việc gì, tôi chị thuận miệng hỏi chút, ngại quá, cô tiếp tục nghỉ ngơi đi, tôi tắt máy trước.”

Tắt điện thoại, tôi tê dại ngã xuống mặt đất, nghe giọng điệu của Trần Tố, chắc hẳn không phải lừa người, chuyện kia rốt cuộc là như thế nào?

Trong lòng tôi rối loạn vô cùng, ném điện thoại di động qua một bên, dùng sức gãi tóc, nhưng cũng không thể nào bình tĩnh lại được.

......

Không biết vì cái gì, sau ngày hôm đó, Cố Phạn Hi mỗi ngày đều qua đêm ở chỗ tôi.

Hôm nay, lúc Trương Minh Viễn đến kiểm tra cho tôi, Cố Phạn Hi còn chưa tan làm, thay thuốc xong tôi nhận được điện thoại của Trần Tố.

“Chị Thanh Ly, anh Phạn Hi… đã vài ngày không trở về rồi”, Trần Tố ở đầu dây bên kia mang theo giọng nói nức nở, nghe thấy vô cùng đáng thương, “Chị biết anh ấy đi đâu không?”

Lòng tôi căng thẳng, phủ nhận theo bản năng, “Không, tôi không biết.”

Tôi đương nhiên biết, Cố Phạn Hi liên tục ở lại chỗ tôi ba ngày nay, hôm nay không biết có lại đến hay không. Chỉ là lời nói kiểu này tôi nói không lên lời, giống như kẻ thứ ba bị vợ cả tìm đến tận cửa, lo lắng, khẩn trương, không biết làm sao.

Trần Tố thở dài, nói, “Vậy khả năng là cùng chỗ với Tiếu Tiêu. Trước kia anh Phạn Hi ở cũng người phụ nữ khác không quá nổi ba ngày, lần này thật lạ lùng, chị Thanh Ly, chị nói xem anh Phạn Hi chắc sẽ không để ý đến Tiếu Tiêu chứ?”

Cổ họng có chút khô khốc, tôi nuốt nước miếng xuống, rất lâu mới thở dài môt hơi, rồi nói, “Hẳn là sẽ không đâu.”

Giọng điệu Trần Tố tủi thân, “Chị Thanh Ly, em thật sự sợ quá, em sợ anh Phạn Hi bị người khác cướp đi. Em thật sự không thể mất đi anh ấy! Chị Thanh Ly, chị biết em yêu anh ấy biết bao nhiêu hay không, em vì anh ấy chấp nhận từ bỏ mọi thứ!”

“Từ bỏ mọi thứ” những từ này, thường trở thành những lời thông báo nặng nề nhất giữa những cặp đôi, tôi cho rằng Trần Tố lúc này cũng chỉ là nói ra tình cảm của mình, cũng không có nghĩ nhiều. Sau này tôi mới biết được, cô ấy ngay lúc này, cũng đã thông báo cho tôi rất nhiều thứ.