Tôi Xuyên Thành Virus Hệ Thống

Chương 24: 24 Yêu Tinh Nhỏ Hại Người!

Khương Hàm không khống chế được xúc cảm buồn cười, toàn thân trên dưới đều ngứa râm ran.

Thấy hành vi quái dị của nó, La Giai Thiến lo lắng hỏi: "A Ninh, anh sao thế?"

Lý Tử Ninh là tên thật của NPC, tức người chơi tiền nhiệm.

Tư thế nó vặn vẹo quỷ dị, vừa cười vừa nói: "Anh ngứa."

La Giai Thiến: "..."

Dịch Thu Bạch không ngừng cố gắng.

Hắn cầm lông chim quét đủ mọi ngóc gách quan tài, lúc thì sang trái lúc nghiêng sang phải, lăn lên lộn xuống theo nhịp.

Vì thế NPC trên tầng cào hết chân rồi lại tới tay, tiếng cười mãi không dứt.

Đám người chơi nghe nó hoà tấu, ngơ ngác ngỡ ngàng.

Cuối cùng NPC thực sự không chịu nổi, phát ra tiếng gầm điếc tai: "173, đjt con mẹ mày xong chưa?"

Dịch Thu Bạch: "..."

Đám người Bàn Tử ngồi quanh quan tài vội vàng chồm lên, Dịch Thu Bạch vuốt cọng lông chim, vô tội chớp mắt.

Cùng lúc đó Cao Dã không nhẹ nhàng thả lỏng như bọn họ.

Gã quan sát mãi đống dấu tích để lại trên vách đá, mất một lúc lâu mới phát hiện ra nó là gì.

Mật mã Morse.

Rất trừu tượng...

Chấm tròn ngang ngang dọc dọc hệt như đống bùa chú bâu vào nhau, rối bùng.

Cao Dã nỗ lực đào sâu trong trí nhớ về mật mã Morse, nhẫn nại tìm giữa đống chấm chấm gạch gạch ra manh mối có ích.

Không gian nhỏ hẹp thì kiếm đâu ra bút màu, gã không có gì để đánh dấu.

Nghĩ tới nghĩ lui, Cao Dã lần nữa bật nắp quan tài, khẩn cầu hỏi thi thể nằm ngủ bên trong: "Xin lỗi, cho tao mượn tí đồ nhé."

Vì vậy Cao – lưu manh – Dã chưa đợi nó đồng ý đã vén váy thây khô, dùng bạo lực bẻ gãy chân nó.

Thây khô: "..." Tao djt cả lò nhà mày!

Cao Dã cầm cái xương viết viết vẽ vẽ xuống đất.

Quan tài vang lên tiếng "lạch cạch", thây không chịu nổi ngồi dậy.

Gã đàn ông lập tức nhặt nắp quan tài đóng vào.

Bên trong đập "cốc cốc", Cao Dã nhanh chân ngồi luôn lên, tiếp tục chìm vào đống mật mã.

Rất lâu sau tiếng động mới dừng hẳn.

Cao Dã khoa tay múa chân, khi nào đánh vần được một từ hoặc một ký tự Trung Quốc, gã sẽ ngay lập tức ghi xuống.

Cứ như vậy lăn qua lăn lại đến hơn bốn giờ sáng, Cao Dã mới chắp vá ra mấy từ miễn cưỡng.

Mơ mơ hồ hồ, không giống thứ có thể giải ra mật mã rời khỏi căn hầm tối.

Biết không thể trông cậy vào đống chấm chấm dài dài, Cao Dã nhìn xung quanh, dùng đèn dầu chiếu sáng một góc.

Bất thình lình ngọn đèn vụt tắt.

Tiếng "cốc cốc" lại vang lên, ngọn đèn dầu đột nhiên lõm xuống.

Cao Dã tò mò bò qua tìm hiểu.

Thây khô ném nắp quan tài, không nhịn nổi nữa ngồi dậy.

Gần chỗ nó nhô ra hình tròn nhỏ, Cao Dã lập tức dùng sức vặn.

Chỉ nghe tiếng đá ma sát vang lên, bậc thang thứ sáu chìm xuống.

Để chứng minh phỏng đoán, Cao Dã thổi tắt thêm một ngọn đèn dầu.

Thây khô bất ngờ nhảy ra khỏi quan tài nhào tới ngăn cản, Cao Dã né nhanh tránh gọn.

Thây khô phát ra âm thanh "gầm gừ" như đang cảnh cáo.

Cao Dã hoàn toàn phớt lờ, cầm xương bắp chân tấn công.

Thây khô hung dữ xông đến, gã lập tức trốn sang góc khác, cũng thổi tắt đèn dầu.

Góc tường một lần nữa sụt xuống, hình tròn nhô lên bị vặn vẹo, tiếng đá ma sát, bậc thang thứ ba hạ ngang với bậc thang thứ sáu ban nãy.

Cùng lúc đó, hình gồ ghề trên đỉnh đầu theo đó di chuyển giống như chơi trò ghép hình.

Còn hai ngọn đèn dầu chưa tắt.

Nhìn mục tiêu ở góc tường, Cao Dã nhắm chuẩn, ném cái xương chân qua.

Bộp một tiếng, ngọn đèn dầu vụt tắt.

Thây khô lập tức chạy qua.

Cao Dã dương đông kích tây, lập tức thổi tắt ngọn đèn dầu khác, cũng nhanh chóng vặn cơ quan.

Hình vẽ ngôi sao năm cánh còn một miếng nữa là hoàn thành.

Đèn dầu tắt hết, không gian nhỏ hẹp tối đen mịt mù.

Từng tiếng đập nặng nề vang lên...

Rạng sáng 5 giờ, Dịch Thu Bạch bò khỏi quan tài.

Bàn Tử lập tức nói cho hắn hành động hôm qua của đám bạch tuộc.

Dịch Thu Bạch cẩn thận đánh giá bậc thang, trải qua thí nghiệm đêm qua, hắn đã nảy ra suy nghĩ mới.

Khương Hàm bị Dịch Thu Bạch trêu chọc, hôm nay hùng hổ định báo thù.

Nó thực sự không muốn lãng phí thời gian trên người 173, cái thằng củ lìn ngu xuẩn tìm chết, cho nên mới sáng ra đã chạy đi tìm Bàn Tử hòng bẫy anh ta phạm phải điều kiện tử vong.

Lúc đó ba người Dịch Thu Bạch đang tìm đồ ăn trong phòng bếp, Tiêu Hổ ở lại trông đống da trong quan tài đề phòng bạch tuộc lại khoác lên chạy mất,

Bàn Tử đói lả, cầm đùi gà gặm ngấu nghiến.

Ai ngờ đang ăn ngon, Tào Nghiêm Hoa bỗng nhiên nói: "Bàn Tử, chân cậu dẫm vào gì kìa?"

Bàn Tử vội vàng nhìn xuống.

Tào Nghiêm Hoa nhấc chân đá vào mông anh ta.

Bàn Tử ngã như chó ăn phân, chửi lớn: "Họ Tào kia ông điên à?!"

Tào Nghiêm Hoa chỉ chỉ: "Cậu dẫm vào nó."

Không hiểu sao mặt đất đột nhiên xuất hiện một hình vẽ sao năm cánh.

Ngay sau đó, âm thanh hệ thống 001 vang lên: "Chủ nhân, người chơi 141 kích hoạt điều kiện tử vong, mong chủ nhân bắt giết."

Dịch Thu Bạch: "???"

Hệ thống 001: "Chủ nhân, người chơi..."

Dịch Thu Bạch: "Mẹ kiếp!"

Ý thức được Tào Nghiêm Hoa không đúng, Dịch Thu Bạch lập tức cầm cái ghế tựa ném thẳng về phía anh ta.

Tào Nghiêm Hoa nhanh nhẹn né tránh, vội vàng chạy ra bên ngoài.

Dịch Thu Bạch túm Bàn Tử lôi như điên.

Bàn Tử vẫn đang nhớ thương cái đùi gà, hò hét: "Đai ca, tôi còn chưa ăn xong!"

Dịch Thu Bạch bực bội làm động tác cắt cổ.

Bàn Tử bị doạ hết hồn, khổ sở hỏi: "Tôi sắp chết à?"

Trải qua lần cô nàng Vương Nhuỵ chết, Dịch Thu Bạch không dám túm Bàn Tử vào cửa, chỉ đành lôi anh ta kéo đến quan tài thuỷ tinh.

Tiêu Hổ thấy mặt họ đen sì, tò mò: "Hai anh sao thế?"

Bàn Tử khóc như chó nhà có tang: "Hình như tôi kích hoạt điều kiện tử vong rồi..."

Tiêu Hổ: "..."

Hình như là sao má!

Dịch Thu Bạch dùng tay đẩy mạnh Bàn Tử vào quan tài.

Giọng hệ thống 001 vang lên đầy bất lực: "Chủ nhân, ngài lại định thách thức quyền uy của hệ thống hở?"

Dịch Thu Bạch: "..."

Hệ thống 001 hệt như người mẹ già không cản nổi đứa con hư lầm đường lạc lối, nó nức nở kể lể: "Cơ thể chủ nhân được 001 vá từng đường kim mũi chỉ, làm thủ công không gian dối, sao ngài có thể đạp tấm lòng của 001 xuống đất như vậy?"

Hệ thống – bị tâm hồn diễn viên nhập vào người – 001 cực kỳ đau đớn, cuối cùng không nhịn nổi kêu khóc: "173 mẹ cái tên yêu tinh nhỏ hại người! Kiếp trước bố đây gây hoạ gì mà kiếp này lại chọc phải cái thứ tai hoạ như ngài!"

Dịch Thu Bạch ho khan hai tiếng: "Thực ra tao chỉ định lôi NPC đến."

Hồi chuông cảnh báo trong lòng kêu vang, 001 nghiêm túc hỏi: "Giết người chơi không cần NPC hành động, chủ nhân tính làm gì?"

Dịch Thu Bạch không đáp, mỉm cười đứng nhìn.

Chả hiểu sao hệ thống 001 đột nhiên cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành...

Mẹ kiếp con hàng này chuẩn bị oánh quả rắm lớn!.